Lâm Hàn là người nói ít làm nhiều, chẳng buồn mở miệng, trực tiếp ôm lấy Phì Phì đang ngồi trên thảm chơi đồ chơi, bế lên rồi chạy đi luôn, hoàn toàn không cho chú nhỏ cơ hội phản ứng.

Sau mấy ngày ở chung, Lâm Hàn đã nhận ra không rõ vì sao, có thể do hắn và nhóc con này thật sự hợp tính, hoặc chỉ đơn giản là vì nhóc quá đáng yêu, khiến người ta vừa nhìn đã muốn cưng chiều. Chỉ cần được ở bên nhóc, trong lòng hắn liền cảm thấy dễ chịu và vui vẻ. Dù chỉ ngồi cùng chơi xếp gỗ cả buổi trưa, cũng còn sảng khoái hơn những ngày trước lang thang ngoài đường, làm mấy chuyện điên cuồng, sống chẳng khác gì mơ hồ qua ngày.

Dạo gần đây, hắn đã chẳng cần Lâm Cảnh Lịch trói lại để ngăn ra ngoài tìm đường chết nữa, ngược lại còn chủ động ở nhà chơi cùng nhóc con.

Dù sao trước đó Lâm Cảnh Lịch cũng đã giúp xin nghỉ học. Với độ tuổi của Lâm Hàn, việc nghỉ học vì lý do điều chỉnh tâm lý cũng không khó khăn gì, trường học cũng không giục, lúc nào ổn thì quay lại.

Thật ra nếu xét tình trạng hiện tại, Lâm Hàn hoàn toàn có thể quay lại trường. Nhưng bản thân hắn lại không muốn nghĩ đến chuyện đó, mà Lâm Cảnh Lịch cũng không nhắc tới, nên cứ thế coi như im lặng bỏ qua.

Lâm Tư Niên nhìn sang Lâm Cảnh Lịch đang ngồi vắt chân trên sofa, bộ dạng chẳng hề có ý định ngăn cản, tức đến sôi máu:
“Đó là con con! Con mới là người giám hộ hợp pháp của Phì Phì! Mấy người làm vậy chẳng khác nào ngang nhiên cướp người, mọi người biết không hả?!”

Lâm Quốc Thịnh bị Dương Ngọc Anh thúc nhẹ một cái, mới bắt đầu lên tiếng, vừa mềm mỏng vừa lý lẽ:
“Tư Niên à, ba mẹ cũng chỉ nghĩ cho con thôi. Công việc của con vốn đã đặc thù, giờ là vì đóng máy phim mới nên mới có thời gian chăm Phì Phì. Nhưng sau này con lại bận thì sao? Nhóc còn nhỏ như vậy, con định nhờ ai chăm? Thuê bảo mẫu à? Lỡ như gặp người không tốt, bị bạo hành hay có ý đồ xấu, con phòng nổi không?

Bây giờ ba mẹ đều đã về hưu, chủ động chăm giúp con, con còn gì mà do dự nữa? Con cứ yên tâm ổn định làm việc ở ngoài, ba mẹ tuyệt đối không can thiệp công việc của con. Như vậy không phải rất tốt sao?”

Một tràng lý lẽ đầy đủ nghe ra thì rất tình cảm, nhưng cuối cùng cũng để lộ mục đích thật sự giấu dưới chiếc mặt nạ “hiền lành từ ái” chính là muốn giành nuôi cháu.

Mà nói đi cũng phải nói lại, ông nội nói không sai. Lâm Tư Niên ngẫm lại, quả thật… cho dù bản thân có vì Phì Phì mà giảm bớt khối lượng công việc, thậm chí tạm lánh khỏi giới giải trí, cũng không phải không thể.

Như đã từng nói với Lâm Cảnh Lịch, chuyện đóng phim với anh giờ chỉ là công việc, không còn là đam mê. Có thể lúc thiếu niên từng khao khát, từng vì sự nghiệp mà cảm thấy thành tựu, nhưng đến bây giờ, chút nhiệt tình còn sót lại cũng đã bị vụ fans cuồng trước kia mài mòn đến gần như cạn kiệt.

Dù vậy, không thể phủ nhận anh vẫn có một lượng fans vô cùng lớn. Cho dù có tuyên bố giải nghệ, thì mười năm, hai mươi năm sau, chỉ cần lộ diện, anh vẫn sẽ bị công chúng săn đón.

Nếu anh đột ngột rút lui, sợ rằng fans sẽ không chấp nhận được, thậm chí còn gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn cả lần trước. Cho nên việc này không thể nóng vội, chỉ có thể từ từ rút lui, dần dần rút khỏi tầm mắt công chúng. Hơn nữa, anh và Tinh Quang Giải Trí còn hợp đồng đến năm năm.

Quan trọng hơn cả nhà cũ Lâm gia an toàn. Lâm Tư Niên không muốn để Phì Phì lộ diện trước công chúng. Nếu vẫn chỉ là một mình anh, thêm cả Lý Húc, còn có thể giấu được. Nhưng nếu sau này vì anh mà Phì Phì bị tổn thương, anh thật sự không dám tưởng tượng mình sẽ làm gì.

Lâm Cảnh Lịch cái kẻ cuồng kiểm soát này đã biến nhà cũ Lâm gia thành pháo đài kín đáo nhất, dưới sự che chở của cả nhà, Phì Phì chắc chắn sẽ có một tuổi thơ yên bình và hạnh phúc.

Nghĩ tới đây, Lâm Tư Niên cuối cùng cũng dịu giọng:
“Được rồi. Con sẽ nhờ Lý Húc đưa đồ đạc và cả Phì Phì về.”

“Sao? Con cũng muốn dọn về đây luôn hả?”
Không hiểu sao, Lâm Tư Niên cứ cảm thấy giọng điệu của ông nội có chút chê bai.

Anh lười so đo với cha mình, quay sang nhìn Lâm Cảnh Lịch:
“Anh đi gọi Tiểu Hàn xuống đây cho tôi. Cướp con tôi đi là sao? Còn có coi tôi là chú ruột ra gì nữa không?”

Lâm Cảnh Lịch nhún vai, đạt được mục đích rồi thì bị càm ràm một chút cũng chẳng sao. Anh với tay lấy điện thoại, gọi cho Lâm Hàn bảo mang nhóc con xuống.

“Không đi nữa thật à?”
Thiếu niên mười bốn tuổi, cao hơn 1m7, trên người có cơ bắp rõ ràng, không chút khó khăn ôm lấy nhóc con mềm nheo nheo, thơm thơm mùi sữa, từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa nửa tin nửa ngờ hỏi lại.

Hắn gấp gáp như vậy một phần là vì thật lòng thích nhóc, một phần cũng là đang níu lấy sợi cỏ cứu mạng cuối cùng.

Lâm Hàn đã thử nghiệm nhiều lần trong âm thầm chỉ khi ở gần nhóc con, hắn mới có thể cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ. Dù chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là chơi game trên sofa, còn Phì Phì ngồi dưới đất chơi đồ chơi, hắn vẫn cảm thấy bản thân được bao phủ bởi một cảm giác dễ chịu mà trước đây chưa từng có.

Lâm Hàn nghĩ, chỉ riêng chuyện nhóc đã mang đến cho hắn ánh sáng hy vọng, hắn cũng phải cố gắng trở thành một người anh tốt. Huống hồ gì, Phì Phì bản thân đã là một nhóc con quá đáng yêu ai ở gần lâu rồi cũng sẽ mềm lòng. Trừ khi tâm lý có vấn đề, nếu không thì làm gì có ai không thích một đứa trẻ vừa ngoan, vừa mềm mại, còn biết gọi ngọt xớt: “anh trai~”?

“Không đi nữa đâu, sau này chú nhỏ và Phì Phì sẽ dọn về ở luôn.”

Lâm Cảnh Lịch vẫy tay với nhóc con. Lâm Hàn đặt nhóc xuống đất, thấy bác cả gọi mình, Phì Phì liền lon ton chạy tới đứng cạnh anh.

“Bác cả cho Phì Phì cái gì vậy?”

Lâm Cảnh Lịch xoa xoa đầu nhóc con lông mềm mềm:
“Đây là quà gặp mặt bác cả tặng Phì Phì. Hôm trước gấp quá chưa kịp, giờ mới làm xong.”

Món quà mà Lâm Cảnh Lịch tặng là một thiết bị định vị loại nhỏ thật ra Lâm Tư Niên cũng đồng tình với việc này. Trẻ con nhà họ Lâm, kể cả mấy anh chị em lớn hơn Phì Phì, hầu như ai cũng từng được gia đình đeo cho một cái như vậy, đều do đích thân người lớn trong nhà chuẩn bị.

“Phì Phì nhớ sau này phải đeo mỗi ngày, không được tháo ra nhé.”
Lâm Quốc Thịnh ở bên cạnh dặn dò thêm.

Nhóc con sờ sờ viên cầu kim loại nhỏ tròn đang đeo ở cổ, ngoan ngoãn gật đầu:
“Phì Phì đeo mỗi ngày, không tháo đâu ạ.”

Lâm Quốc Thịnh cười khen:
“Phì Phì đúng là đứa trẻ ngoan.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play