Đối với thẩm phán mà nói, để phán quyết một người có tội, có lẽ còn cần một lượng lớn chứng cứ để chứng minh. Nhưng Thôi Quảng thì không cần đến mức đó.
“Gửi đoạn video theo dõi này cho nhà họ Liễu, nói với họ là dạo này tôi đang tính xây thêm một toà nhà, mà mọi người đều là hàng xóm, hỏi thử xem họ muốn ra giá bao nhiêu.”
“Vâng, tôi sẽ làm ngay.”
“À đúng rồi, kể cả sau này nhà họ Liễu có chuyển đi, cũng phải tìm người giám sát chặt chẽ. Tiện thể đặt thêm với Hắc Nham, tôi muốn đi đường VIP cho nhà mình, gọi thêm vài bảo vệ.”
“Rõ. Tôi biết rồi.”
Thôi Quảng cúp điện thoại. Khi ánh mắt lướt qua Liễu Đào ở cách đó không xa, vừa vặn bị hắn bắt gặp, đối phương vội vàng lễ phép gật đầu chào, còn hắn thì đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.
Mới vừa rồi còn gọi điện thoại uy hiếp người ta bán cả sản nghiệp tổ tiên, bắt cả nhà phải chuyển đi. Vậy mà cúp máy cái là có thể thản nhiên mỉm cười chào người ta. Thôi Quảng thầm khinh bỉ chính mình — cái kiểu làm việc này sao mà giống hệt cái tên Lâm Cảnh Lịch bụng dạ sâu không lường được kia, có phải gần đây hai nhà lui tới nhiều quá, nên hắn cũng bị “lây bệnh” rồi không?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play