Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn, lại còn miệng ngọt. Hỏi vì sao đến tìm ông, cậu liền dùng đôi tay nhỏ ôm lấy gương mặt tròn trịa mềm mại của mình, giọng nói nũng nịu, mềm nhũn:
“Con nhớ ông nội, tới chơi với ông nội ~”
Thật ra thì ngay từ lần gặp đầu hôm qua, Lâm Quốc Thịnh đã rất thích đứa cháu nhỏ này rồi, đặc biệt là nhìn thấy nụ cười tươi rói của nhóc con, lại càng thêm yêu thích. Lúc ăn cơm tối hôm qua, trừ Dương Ngọc Anh ra thì ông cũng khó mà nhịn được không gắp thức ăn cho tiểu gia hỏa.
Hôm nay Phì Phì chủ động chạy đến tìm ông, còn nói là nhớ ông, muốn chơi với ông Lâm Quốc Thịnh làm sao có thể nỡ từ chối? Huống hồ tiểu gia hỏa quả thật rất ngoan, rất biết điều, nói là tới chơi nhưng khi thấy ông vẫn còn đang đọc báo thì không hề làm phiền, chỉ tự giác kéo ra một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh, cúi đầu chăm chú nhìn đàn kiến bò qua bò lại trên mặt đất.
Lâm Quốc Thịnh đã ngoài sáu mươi, mấy năm trước đã về hưu, giao toàn bộ Lâm thị lại cho con trai cả. Hai anh em Lâm Cảnh Lịch và Lâm Tư Niên tình cảm vẫn luôn tốt, ông xưa nay chưa từng lo lắng hai người sẽ vì tranh giành mà bất hòa. Vậy nên khi Lâm Cảnh Lịch đã đủ sức gánh vác, ông liền nhanh chóng lui về phía sau.
Từ một chủ tịch Lâm thị từng oai phong lẫm liệt, giờ ông đã biến thành một ông lão hưu trí ngày ngày uống trà, đọc báo, thỉnh thoảng hẹn bạn già đánh ván cờ, trông cũng già đi rõ rệt.
Cháu trai nhỏ ngồi bên cạnh, Lâm Quốc Thịnh dứt khoát gập tờ báo lại:
“Hôm nay mới sáng sớm đã có cháu đến thăm ông, vậy ông cháu mình cùng đi ra vườn trái cây xem thử có gì thú vị không?”
Trang viên nhà họ Lâm là gia sản truyền đời qua nhiều thế hệ, nên diện tích rất rộng. Vườn trái cây, vườn rau, công viên nhỏ… thứ gì cũng có.
Vườn trái cây mỗi năm đều trồng táo, dâu, lê, dưa hấu cùng các loại quả thường thấy. Hôm qua lúc ăn trái cây, Dương Ngọc Anh chính là lấy từ vườn ra những trái tươi ngon nhất để đút cho Phì Phì.
Quả nhiên, việc được tự tay hái trái cây khiến tiểu gia hỏa hứng thú cực kỳ. Cậu nắm tay ông nội, tung tăng nhảy nhót đi về phía trước.
Chỉ là với kiểu nhảy nhót líu lo đó, chưa đi được bao xa cậu đã mệt rã rời. Từ lúc sinh ra đến giờ, tiểu gia hỏa chưa từng phải đi quãng đường dài như vậy. Khi còn ở bên Phùng Duyệt Di, hầu hết thời gian đều được đặt trong nhà, rất hiếm khi ra ngoài.
Nhưng mấy hôm nay được Lâm Tư Niên nuông chiều, tính cách cậu cũng chẳng còn cam chịu nữa. Vừa cảm thấy chân đau là lập tức đứng tại chỗ nhích nhích, vươn tay về phía ông nội:
“Ông nội bế ~”
“Đi mệt rồi à?” Lâm Quốc Thịnh thân thể vẫn còn khỏe, bế một đứa bé con nhẹ tênh. Ông lập tức bế nhóc lên, tiếp tục đi về phía vườn trái cây.
Tiểu gia hỏa được yêu chiều, trong lòng tràn ngập vui vẻ. Cậu ôm cổ ông nội, miệng không ngừng hát mấy khúc thiếu nhi học được trong phim hoạt hình:
“Lạp la la, ong nhỏ hút mật ngọt ~ bươm bướm bay thụ phấn ~ các bạn nhỏ đang làm gì đó? La la la……”
Lúc này tâm trạng của Lâm Quốc Thịnh thật sự rất tốt, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái như đã lâu không có được. Không khí buổi sáng trong lành, bên tai là giọng hát con nít ngọt ngào của cháu trai, khiến ông bước đi cũng nhanh nhẹn, có lực hơn hẳn ngày thường.
Tới được vườn trái cây, ông đặt Phì Phì xuống, để nhóc tự mang một cái giỏ nhỏ chạy lăng xăng trong vườn.
Cuối cùng, nhóc dừng lại dưới một cây táo, ngước lên nhìn một quả táo đỏ au lủng lẳng trên cành, mắt chớp chớp.
Cây không cao lắm, nhưng với Phì Phì thì vẫn là rất cao. Nhóc chớp mắt, đặt giỏ ngay bên dưới quả táo, sau đó chạy đến ôm lấy thân cây bắt đầu lắc.
Cậu bé con dùng hết sức bú bình mà lay cây, nhưng cây táo chẳng nhúc nhích lấy một chút, như đang cười nhạo nỗ lực ngốc nghếch của nhóc con nhỏ xíu này.
Lâm Quốc Thịnh cười ha hả bước lại, bế nhóc giơ lên cao.
Ông cao hơn Phì Phì rất nhiều, cuối cùng cũng hái được quả táo đỏ rực kia xuống. Quả táo to đến mức Phì Phì phải dùng cả hai tay mới ôm nổi, gần như còn to hơn cả khuôn mặt tròn trịa của cậu.
“Để ông nội rửa cho Phì Phì ăn nhé?” Vườn có vòi nước, Lâm Quốc Thịnh tưởng Phì Phì muốn ăn quả táo luôn.
Ai ngờ tiểu gia hỏa lắc đầu:
“Mang về, cả nhà cùng ăn. Phì Phì hái với ông nội cùng nhau.”
“Được được được, Phì Phì nói sao thì làm vậy.” Lão gia tử cười hiền như Phật Di Lặc.
Nếu đây là một thế giới bình thường, thì với một người đã từng oanh oanh liệt liệt lúc trẻ, về già được quây quần ba thế hệ, cơm áo đủ đầy, ngậm kẹo trêu cháu có lẽ như vậy đã là viên mãn một đời rồi.
Tiểu gia hỏa chẳng tham lam gì. Vào vườn hái trái cây, ra về không tay trắng mà ôm theo một quả táo lớn. Cái giỏ nhỏ người ta chuẩn bị cho cậu thì lại chẳng đựng gì cả. Ngược lại sau đó, Lâm Quốc Thịnh thấy nhóc có vẻ thích ăn dâu, còn tự tay chọn mấy trái đỏ mọng, ngọt lịm hái đầy một giỏ mang về cho cháu.
Nhưng Lâm Quốc Thịnh phát hiện ra Phì Phì vẫn luôn ôm quả táo không rời, thậm chí không thèm nhìn đường, bèn bảo cậu bỏ táo vào giỏ cho nhẹ. Ai ngờ bị tiểu gia hỏa lắc đầu từ chối. Không còn cách nào khác, ông lại phải bế nhóc lên, tiếp tục thay cậu “vận chuyển” trở về.
Hôm nay Lâm Quốc Thịnh rất vui, vì cháu trai cứ bám lấy ông mãi. Hôm nay Lâm Tư Niên thì không vui lắm, vì con trai bỏ rơi anh đi bám ông nội. Hôm nay cả nhà đều cảm thấy kỳ lạ, vì tiểu gia hỏa cứ ôm chặt quả táo đỏ mà không chịu buông tay.
Nói là hái để ăn, vậy mà chẳng ai được đụng vào. Cậu như thể biến quả táo đỏ au kia thành món đồ chơi mới, đi đâu cũng ôm theo.
Vậy là hôm nay, nhà họ Lâm xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ: một tiểu oa nhi trắng trẻo đáng yêu, mặt tròn như bánh bao, trong lòng ôm chặt một quả táo đỏ lớn, chạy tới chạy lui khắp nơi. Chỉ khi đi vệ sinh thì mới tạm thời giao quả táo cho ba hoặc ông nội giữ giùm.
Lâm Hàn hôm nay tâm trạng tốt hơn hôm qua nhiều, còn có tinh thần đùa giỡn với tiểu gia hỏa, chỉ vào quả táo trong lòng cậu chọc ghẹo:
“Phì Phì, anh khát quá nè. Em cho anh ăn quả táo của em được không?”
Tiểu gia hỏa không nói đồng ý, cũng chẳng nói không được, chỉ giơ tay lên ra hiệu bảo chờ một chút. Cậu cũng không biết là sẽ chờ đến bao giờ.
Chỉ là quả táo này trông rất vừa mắt, cậu muốn ôm thêm một lát nữa.
“Em ôm lâu như vậy, táo sẽ dập, dập rồi thì sinh giòi, còn có ruồi bay đầy lên đó.”
Lâm Hàn bày trò dọa dẫm.