“Không phải là từ nay về sau không được ăn nữa sao?” Phì Phì nghe vậy liền ôm chiếc bánh kem nhỏ vào lòng, nhìn ba ba đầy nghi ngờ.
“Dĩ nhiên là không phải.” Lâm Tư Niên tiếp lời, “Về sau vẫn có thể ăn. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, việc đánh răng phải để ba ba làm cho Phì Phì, Phì Phì không được tự đánh nữa.”
Trước đây vì cậu bé nằng nặc đòi, nên Lâm Tư Niên mới để cho cậu tự đánh răng. Nhưng thực tế, ngay cả người lớn nhiều khi còn không nắm rõ cách đánh răng đúng cách, huống chi là một đứa trẻ. Thế nên Lâm Tư Niên quyết định, từ nay về sau, vẫn nên để anh giúp Phì Phì đánh răng.
Mấy chuyện đó với Phì Phì mà nói chỉ là chuyện nhỏ, điều cậu bé quan tâm là cả ba lẫn cha nuôi đều nói, về sau vẫn được ăn đường. Cuối cùng cũng nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to long lanh như ngập nước cười híp lại thành hai vầng trăng khuyết.
Năm ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, Phì Phì quay lại nhà trẻ. Mọi người bắt đầu thực hiện lời hứa của mình.
Lâm Hàn ngẩn người nhìn chiếc xe dừng trong sân, giọng lẩm bẩm không chắc hỏi Lâm Cảnh Lịch: “Đây là chiếc xe ba tìm cho chúng ta sao?”
Lâm Hàn chưa bao giờ biết ba mình còn có khiếu hài hước tiềm ẩn như vậy. Rốt cuộc là cái gì khiến ông cảm thấy chiếc xe này có thể chở cả nhà cùng đưa Phì Phì đến nhà trẻ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT