Văn Cừ gật đầu đồng tình với cách nói của Lương Hoa. Anh tuy là người làm âm nhạc, nhưng không phải kiểu chỉ thiên về kỹ thuật. Âm nhạc cần truyền tải cảm xúc, chỉ khi cảm động được người khác thì mới có thể đứng vững trên con đường này.
Mà “cảm xúc” đó không chỉ đơn thuần là tình yêu, mà còn có cả những trải nghiệm, những thấu hiểu sâu sắc.
Có những người trời sinh đã biết cách biểu đạt những cảm xúc đó, khiến ai cũng cảm nhận được như chính mình trải qua. Đó là một loại thiên phú, một món quà mà người khác có muốn cũng không thể có được. Giống như cậu bé tối qua.
Cũng có người không hẳn là kém cỏi, thậm chí còn thiếu một chút để được gọi là thiên tài. Những người như vậy thường phải dùng trăm lần, ngàn lần nỗ lực để bù đắp phần thiếu hụt đó.
Giống như bản nhạc từng được ca tụng là kiệt tác đỉnh cao của giới thôi miên – “Vĩnh Dạ” – mà anh từng sáng tác khi chưa bị mất ngủ. Khi đó, ngoài những nhu cầu sinh lý bắt buộc, anh đã tự ép mình ngủ suốt ba ngày mới có thể viết ra tác phẩm ấy.
Văn Cừ nghĩ, năm đó mình cũng từng là người tràn đầy cảm xúc như vậy, đã nỗ lực không biết mệt mỏi để đi đến thành công, hoàn toàn không thấy thẹn với lòng.
Nhưng cái cách làm đó có chút quá sức với bản thân. Trước đây anh từng nghi ngờ, liệu mất ngủ của mình có phải là do hồi trẻ quá “yêu ngủ”, nên bây giờ “ngủ không nổi” như một loại báo ứng? Vì thế, anh cũng từng đến gặp bác sĩ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play