Tiểu nhóc con ngồi gọn trong khuỷu tay ba, đáp ngay không chút do dự:
“Có ông nội, bà nội, với cả bác cả.”
“Phì Phì giỏi quá, ba nói gì con đều nhớ hết.” Lâm Tư Niên chân thành khen ngợi.
Khen xong, anh lại bổ sung:
“Thật ra trong nhà mình còn hai người nữa. Một người là con trai của bác cả, lớn tuổi hơn con nên con phải gọi là anh. Còn một người là vợ của bác cả, con gọi là bác gái.”
Lần này Phì Phì phản ứng cực nhanh:
“Vậy tức là bác cả, anh, với bác gái đều là người một nhà đúng không? Bác cả là ba, bác gái là mẹ, còn anh là bạn nhỏ!”
Cậu bé phản ứng nhanh như vậy là vì hồi trước Phùng Duyệt Di hay lặp đi lặp lại mấy câu kiểu như: nếu không vì thằng nhóc ngốc này, thì giờ cô ta đã sớm cưới được Lâm Tư Niên, thành vợ người ta rồi, đâu đến nỗi phải mang theo một đứa bé ngốc nghếch sống trong phòng trọ rẻ tiền, mỗi ngày phải còng lưng đi làm kiếm sống.
Phùng Duyệt Di nói tới nói lui, dù Phì Phì không hiểu hết, nhưng ít nhiều cũng để lại ấn tượng trong lòng.
“Đúng rồi, bảo bối của ba giỏi lắm!” Lâm Tư Niên cảm thấy con trai mình thật sự thông minh. Dù kiến thức đời sống còn nhiều thiếu sót, nhưng tư duy logic lại hơn hẳn lũ trẻ cùng tuổi.
Trong mắt anh, con trai mình luôn là đứa trẻ tuyệt vời nhất. Dù con nhà người khác có xuất sắc cỡ nào, thì với anh, Phì Phì vẫn là đáng yêu nhất, thông minh nhất.
Tư duy kiểu “kính của người làm cha” là thế.
Phì Phì được ba khen không tiếc lời, tâm trạng lâng lâng. Nếu giờ vẫn còn là tiểu thần thú thì chắc cái đuôi đã dựng thẳng lên trời rồi.
Từ trước đến giờ, mọi người kể cả các fan của Lâm Tư Niên đều cho rằng, nếu sau này anh có con, chắc chắn sẽ là một ông bố nghiêm khắc. Ai ngờ giả thuyết đó khi đối mặt với thực tế lại "lật xe" không phanh, rơi thẳng xuống vực, tan xác chẳng còn một mảnh.
Gì mà ông bố nghiêm khắc chứ? Gặp quỷ thì có! Trước mặt Phì Phì, Lâm Tư Niên đúng là kiểu ba chiều con hết nấc. Điều duy nhất đáng lo chính là anh có thể chiều con quá mức mà làm hư mất thôi.
Không biết nếu các fan phát hiện ra bộ mặt thật này của anh, có bị sốc tới mức trợn tròn mắt không.
Đến khi Lâm Tư Niên bế Phì Phì vào phòng khách, đã thấy ông nội Lâm Quốc Thịnh và bác cả Lâm Cảnh Lịch đang ngồi chờ sẵn trên ghế sofa. Trên ghế còn đặt một hộp quà siêu to, thắt nơ màu xanh dương, nhìn một cái là biết chuẩn bị cho Phì Phì làm quà gặp mặt. Chỉ là không rõ ai chuẩn bị.
Thấy ánh mắt của Lâm Tư Niên dừng lại trên hộp quà, Lâm Cảnh Lịch cũng nhìn theo rồi lên tiếng:
“Đó là Tiểu Hàn chuẩn bị cho con đó. Muốn lại xem thử không?” Anh vừa nói vừa vẫy tay với cậu nhóc đang trong lòng em trai.
Phì Phì quay đầu nhìn ba. Lâm Tư Niên đặt con xuống, mỉm cười nói:
“Đi đi, xem thử có gì bên trong.”
Được ba cho phép, Phì Phì mới từng bước tiến lại gần sofa. Nhìn thấy hộp quà, cậu rõ ràng rất tò mò.
Cậu vươn tay nhỏ, múa múa vài cái, mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Cái hộp này to thật! To hơn cả Phì Phì nữa. Mình có thể chui vào luôn đó!
Tuy nói là Lâm Hàn chuẩn bị quà, nhưng người vẫn chưa thấy xuất hiện.
Lâm Tư Niên cũng ngồi xuống ghế, đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi:
“Tiểu Hàn đâu rồi? Sao không thấy?”
Còn chưa ai kịp trả lời, thì bà nội Dương Ngọc Anh đã từ trong bếp mang ra một khay trái cây gọt sẵn, đặt lên bàn trà.
Vừa nhìn thấy Phì Phì, ấn tượng đầu tiên của bà là:
Đứa nhỏ này lớn lên xinh xắn quá, còn dễ thương hơn cả Tiểu Hàn hồi nhỏ.
Thấy nhóc con đang lúng túng với cái hộp quà khổng lồ, còn Lâm Tư Niên thì ngồi đó như xem trò vui, chẳng thèm giúp con một tay, Dương Ngọc Anh liếc anh một cái không hài lòng, sau đó bước tới giúp Phì Phì đặt hộp quà xuống đất.
Lúc này Phì Phì mới miễn cưỡng chạm được đến đỉnh cái nơ. Cậu bé không vội mở quà, mà ngẩng đầu lên mỉm cười ngọt ngào với bà nội, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn bà nội.”
“Bé con biết ta là bà nội à?” Dương Ngọc Anh cười, bốc một miếng đào mật trên khay đút cho cậu. Phì Phì vui vẻ há miệng, nụ cười rạng rỡ.
Ăn xong miếng đào mềm ngọt, cậu mới ngoan ngoãn gật đầu:
“Biết ạ, bà là mẹ của ba. Ba đã nói rồi.”
Thấy nhóc trả lời rành rẽ như vậy, Dương Ngọc Anh bỗng nổi hứng muốn kiểm tra thêm, liền chỉ vào Lâm Quốc Thịnh:
“Vậy còn ông này là ai?”
“Ông nội ạ.” Phì Phì trả lời gọn ghẽ.
“Còn người này?” Bà lại chỉ về phía Lâm Cảnh Lịch.
“Bác cả.”
Không chỉ nhớ rõ, mà Phì Phì còn chẳng cần ai nhắc, tự mình đối chiếu chuẩn xác từng người một. Lâm Tư Niên nhìn thấy, trong lòng vô cùng vui mừng.
Sau khi trả lời hết một vòng, Phì Phì đột nhiên nhăn mặt, hơi thắc mắc hỏi:
“Thế còn anh với bác gái đâu rồi ạ?” Ba nói là còn hai người nữa mà?
Lúc này Lâm Cảnh Lịch còn chưa kịp mở miệng thì Dương Ngọc Anh đã nhẹ nhàng chuyển chủ đề. Nhưng chưa được bao lâu, câu hỏi kia lại vang lên lần nữa. Lâm Tư Niên như có dự cảm trước, hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh trai.
Quả nhiên, Lâm Cảnh Lịch chậm rãi bước đến trước mặt Phì Phì, cúi đầu cười với cậu nhóc còn chưa cao tới eo mình. Sau đó, anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng tay che tai Phì Phì lại.
Che xong, anh mới nhỏ giọng nói:
“Ở trên lầu, đang bị trói lại. Hôm qua làm vỡ đồ pha lê, định bỏ nhà đi, ai ngờ lại kích hoạt hệ thống báo động. Haizz… đành phải trói thêm vài ngày nữa, chứ không là chẳng rút được bài học gì đâu.”
Lâm Tư Niên vừa mới gia nhập hội “cuồng con” chưa lâu nghe đến mấy từ như “trói”, “bỏ trốn”, “giáo huấn”, lập tức nhạy cảm. Trong lòng thầm thề, đời này anh tuyệt đối sẽ không bao giờ đối xử với Phì Phì như anh trai mình đối xử với Lâm Hàn.
“Anh à, em nói nhẹ một câu thôi, chuyện này là vi phạm quyền tự do cá nhân rồi đó.” Dù nói là nhắc nhở, nhưng vì người bị trói là cháu chứ không phải con mình, nên anh cũng chỉ nhắc qua loa.
Lâm Cảnh Lịch chẳng mấy để tâm, điềm nhiên đáp:
“Ai trong chúng ta mà chưa từng trải qua cái tuổi nổi loạn đó? Ai cũng biết nó khó chịu cỡ nào. Giờ nó đang rối loạn, mọi quyết định đều cảm tính. Là ba của nó, anh không muốn một ngày nào đó thấy tên nó dính líu đến pháp luật. Nếu bây giờ nó không chịu tỉnh ra, thì anh chỉ còn cách trói lại, cho đến khi nó thực sự hiểu chuyện. Chờ nó vượt qua được đoạn này, nếu sau này nó thật sự tìm được điều gì khiến nó vui mà không làm tổn thương bản thân, anh sẽ ủng hộ. Đến lúc đó, anh sẽ buông tay.”