Lâm Hàn chăm chú lắng nghe đoạn ghi âm, nhưng càng nghe, ánh mắt hắn càng trở nên phức tạp.
Ghi âm vừa phát xong, Giang Dương liền đắc ý khoe khoang:
“Bọn họ gọi điện cho cậu rồi phải không? Nhưng chẳng ai cẩn thận bằng tớ đâu nhé, tụi nó toàn nói miệng không, chẳng có bằng chứng gì, ai mà tin được? Tớ thì khác, có ghi âm hẳn hoi.”
Nhưng sau khi đắc ý xong, tự cho là mình nắm chứng cứ chắc chắn trong tay, Giang Dương lại bắt đầu cẩn thận an ủi Lâm Hàn, tiện thể bày mưu tính kế:
“Tớ thấy vẫn nên biết người biết ta, có thế mới chắc thắng được. Để tớ điều tra xem rốt cuộc cái ả đó là ai, cậu yên tâm, chỉ cần cậu mở lời, anh em đen trắng gì tớ cũng có thể cho nó một trận ra trò. Loại đàn bà này, chẳng qua là ỷ vào trẻ, mặt mũi ưa nhìn mới dám đi làm tiểu tam. Chỉ cần làm vài vết sẹo trên mặt, đảm bảo không có bệnh viện nào ở thủ đô chữa nổi!”
Như đã nói, người bình thường vốn chẳng có mấy cảm tình với những đứa em “bất ngờ xuất hiện” giữa chừng. Tuổi càng lớn, tình cảm càng nhạt nhòa. Ngay cả bản thân còn khó mà thương nổi, huống chi là một đứa trẻ chẳng liên quan gì.
Chỉ có những người lớn lên bên nhau từ bé, từ cái thời ấu thơ xa lắc, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, cùng nhau nghịch dại... Những ký ức ấy, dù có xa cách đến đâu, cũng là thứ mà người đến sau chẳng thể thay thế nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT