Hai người lại gần xem, tiểu gia hỏa nhắm mắt lại gào nhưng hăng say, một bộ dáng khó dỗ.
"Cho ta ôm một cái đi." Thạch Bạch Ngư đưa tay ra, nhưng lại không nắm được trọng điểm, đổi vài tư thế đều không thể bắt đầu, cuối cùng đôi tay như cái xẻng xúc xuống, trực tiếp bưng bổng đứa bé lên.
Tháng ở cữ này, tuy Tống Ký quản lý, Thạch Bạch Ngư không thường xuyên ôm con, nhưng cũng không phải chưa từng ôm. Tuy nhiên, mỗi lần đều là ôm theo kiểu "xúc xẻng" này. Đó là khi đứa bé còn quấn trong tã lót, nếu là ôm không thì cậu cũng không dám ra tay, mặc cho Ngô a ma và những người khác dạy thế nào cũng vô dụng. Không còn cách nào, đứa bé quá nhỏ và mềm yếu, không quấn chăn đều sợ làm đau nó. Tắm rửa, mặc quần áo, dọn phân lau nước tiểu, thay tã... những việc đó thì khỏi phải nói, căn bản không biết làm. Tống Ký thì có thể, nhưng Thạch Bạch Ngư cảm thấy hắn tay chân thô lỗ, sức mạnh lớn, căn bản không dám cho hắn chạm vào. Vì vậy, ngày thường hai đứa trẻ cơ bản đều do Ngô a ma, Chu thẩm và Tiểu Nguyệt thay phiên nhau bế ẵm.
"Hắn có phải đói bụng không?" Bế đứa bé đi đi lại lại, tiểu gia hỏa vẫn gào thét không ngừng, Thạch Bạch Ngư nhíu mày hỏi.
"Mới vừa cho uống sữa xong chưa được bao lâu đâu." Chu thẩm thấy Thạch Bạch Ngư ôm lóng ngóng, đưa tay đón lấy: "Tiểu thiếu gia có tính khó chịu khi ngủ dậy, một chốc không qua được đâu, nhưng lại không hề chậm trễ việc uống sữa, uống xong lại khóc tiếp, may mà sẽ không bị đói."
"Tiểu tử này đúng là không tự bạc đãi bản thân." Tống Ký cười mắng, ngay sau đó hỏi Chu thẩm: "Lần này đổi sữa dê của nhà này con uống có quen không?"
"Cũng được, đại thiếu gia và tiểu thiếu gia đều thích uống, cũng không nổi mẩn nữa." Chu thẩm vội nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play