Buổi tối, sau bữa cơm, Hồng ca nhi đã được tùy tùng của Bàng Trọng Văn đưa đi.
Rõ ràng trước đó chỉ có ba người, đột nhiên thiếu đi một đứa trẻ, cảm giác cả ngôi nhà đều vắng lặng đi không ít, khiến người ta thật sự không quen.
“Không biết Hồng ca nhi ở bên kia có quen không nữa.” Trằn trọc mãi không ngủ được, Thạch Bạch Ngư dứt khoát ngồi dậy: “Nếu đã giữ lại thì ở thêm một đêm thì sao chứ,  sao lại nôn nóng như vậy.”
“Ngày mai chúng ta phải đi từ sáng sớm, Hồng ca nhi phải theo dậy sớm sẽ không tốt, hơn nữa, thằng bé nhìn cũng khó chịu, chi bằng tối nay đi luôn.” Tống Ký ôm lấy Thạch Bạch Ngư nằm xuống: “Ngủ đi, biết ngươi luyến tiếc, nhưng đây là chuyện sớm muộn thôi.”
Người ta vất vả lắm mới tìm được huyết mạch của con gái, nghĩ cũng không thể để lại ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
“Ta đương nhiên biết.” Thạch Bạch Ngư rúc vào lòng Tống Ký lầu bầu: “Nhưng dù sao đó cũng là nhà ngoại, bên đó chắc chắn cũng có một đống lớn họ hàng. Hồng ca nhi vừa đi, còn không biết sẽ ra sao. Ông ngoại, bà ngoại có sủng ái đến mấy cũng không thể che chở mọi lúc, vạn nhất bị bắt nạt thì sao? Tâm tư cậu bé lại mẫn cảm, ở nhà chúng ta còn thích nghi lâu như vậy, gia đình quyền quý ăn nhờ ở đậu, chỉ biết càng dày vò, càng khó thích nghi.”
“Không sao.” Tống Ký an ủi: “Ngươi nếu không yên tâm, đến lúc đó chúng ta sẽ đi kinh thành thăm thằng bé. Nếu thằng bé sống tốt thì tốt, nếu sống không tốt mà muốn về, chúng ta sẽ đón về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play