Thủy Thời vừa nhìn thấy lính canh cửa đã đoán được vị tướng quân kia nhất định mời Tôn tiên sinh đến trị thương. Nay đã gặp mặt rồi, cậu cũng không nói nhiều lời.
Cậu chắp tay, khom mình hành lễ với Tôn Lục Khiêm đang ngẩn người, “Tôn tiên sinh, dạo này người có khỏe không? Ta và tướng công đặc biệt đến thăm.”
Tôn tiên sinh còn đang ôm tiểu hài tử Li Nô đang sụt sịt khóc, chưa kịp đứng dậy nghênh đón. Tưởng Chiêu bị trát đầy ngân châm dưới chân lại cười hề hề đứng lên, bên cạnh có tiểu binh vội vã đỡ lấy: “Nhị vị ân nhân, tiểu sinh tại đây xin khấu đầu cảm tạ, ơn cứu mạng còn chưa kịp báo đáp, nay lại được gặp, chẳng phải là duyên phận sao! Sư huynh, huynh nói có đúng không!”
Tôn Lục Khiêm nhìn đồng môn ngày xưa, giờ què một chân, còn líu lo lảm nhảm, chỉ cảm thấy bất lực. Song vẫn ôm lấy Li Nô từ trong lòng ra, lập tức đứng dậy đón Thủy Thời cùng Phù Ly: “Thủy ca nhi, mau vào trong ngồi đi.”
Nhưng Li Nô lại ôm chặt lấy chân Tôn Lục Khiêm, chỉ tay về phía Phù Ly phía sau Thủy Thời, giọng non nớt hoảng hốt: “Ối, không được! Tiên sinh, hắn… hắn muốn ăn ta!” Tôn Lục Khiêm bất đắc dĩ cúi đầu, dỗ dành cái miệng tròn vo của hài tử béo múp.
Thủy Thời nhìn thấy thế, khẽ cười nhạo Phù Ly một tiếng – nhìn đi, chọc phải rắc rối rồi. Cậu nghiêm mặt, nghiêm túc nói với đứa nhỏ: “Ngươi là Li Nô phải không? Hừ, cái người cao to này thật đáng ghét, dọa người lung tung. Ta giúp ngươi đánh hắn.”
Dứt lời, giơ tay “bốp bốp” vỗ vài cái vào ngực cường tráng của Phù Ly. Người kia hoàn toàn không nhúc nhích, ngược lại Thủy Thời bị chấn cho tay đau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT