Thủy Thời nghe vậy liền nhanh chóng đứng thẳng người, đưa tay đè xuống nón cói trên đầu Phù Ly, che đi gương mặt cậu, sau đó liền xua tay lia lịa với vị tướng quân kia.
“Không đi, không đi! Chúng ta không đi lính đâu!”
Nực cười, đi lính gì chứ, đợi đến kỳ trăng tròn mà Phù Ly hóa thành cự lang giữa đại quân thì có khi bị người ta chém ra tám khúc mất!
Tướng quân kia nhờ được Phù Ly kịp thời đỡ lấy nên không bị thương tích gì, chỉ là hoảng sợ mà thôi. Lúc này thở đều rồi lại bị cự tuyệt, nhất thời có chút mất mặt.
Một vị tì tướng râu rậm thấy tình hình ổn định, liền bước lên trước chắp tay: “Tại hạ là Thẩm Bình, giáo úy kỵ binh của quân Định Bình, còn vị này chính là Hậu tướng quân Tưởng Chiêu của chúng ta. Tướng quân vốn là một văn sĩ yếu nhược, lần này thật sự cảm tạ hai vị đã cứu giúp.”
Dứt lời còn định hành lễ, Thủy Thời vội vã ngăn lại: “Không cần đâu, không cần đâu, vừa lúc đi ngang qua thôi. Các người vẫn nên nhanh chóng đưa vị tướng quân này đến y quán xem thương tích đi!” Nói đoạn ánh mắt liếc sang vị tướng quân còn yếu hơn cả mình, đang thở dốc trong vòng tay hộ vệ.
Binh lính vội vàng phụ họa: “Phải, phải rồi!” Liền dìu Tưởng Chiêu đi, nhưng hắn lại cố chấp, giơ cánh tay gầy yếu lên, vẫn còn hướng về phía Phù Ly mà giơ tay hô lớn: “Anh hùng! Vì nước tận trung, dẹp yên giặc dữ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play