Thủy Thời trừng lớn hai mắt, nhìn Phù Ly đột nhiên mở miệng nói chuyện, trong lòng hỗn loạn như rối tơ vò.
Cậu há miệng thở dốc, “A?”
Phù Ly đã nhiều năm chưa từng mở lời, lúc này cất tiếng, ngữ điệu hơi khác thường, đến chính tên của mình cũng thấy lưỡi vấp lưỡi, phát ra vừa trúc trắc vừa khó nghe. Hắn thấy con thư thú ấy trừng mắt ngây ngốc, chỉ đành nghĩ rằng đối phương không hiểu lời mình.
Chỉ là một cái tên thôi mà, hắn cười nhạo chính mình trong lòng.
Thủy Thời ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Phù Ly, hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này cậu mới hoàn hồn, nhận ra —— Mắt Vàng biết nói! À không, Phù Ly biết nói! Người này đang nói với cậu rằng, hắn tên là Phù Ly!
Trong lòng Thủy Thời mãi mãi khắc ghi cảnh ấy: dưới tán cây rậm bóng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá loang lổ, giữa vòng vây của bầy báo dưới gốc cây, người kia khuôn mặt dính máu, trong mắt ánh lên sắc vàng, giọng trầm khàn mang theo ngữ điệu dã thú, nghiêm túc nói với cậu một câu —— A Sử Na · Phù Ly.
Về sau trong mộng, cậu luôn thấy lại hình ảnh ấy.
Hai con báo đốm đang đánh nhau với bạch lang thấy Phù Ly trở lại, liền lập tức dạt sang hai bên định bỏ chạy. Bạch lang lại nhe răng, hung hăng lao lên cắn xé.
Phù Ly nhìn lên tán cây, nơi đó là chỗ con sóc béo vừa rồi ném “ám khí” xuống giúp Thủy Thời giải vây. Lúc này nó đang run rẩy cái đuôi to, cố gắng che đi thân thể tròn lẳn, dáng vẻ lén lút trốn tránh như thể bịt tai trộm chuông.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT