Chương 4

"Oánh Oánh, ngươi biết đánh đàn chứ?"

"Không biết."

"Vậy thân thể mềm mại như ngươi, chắc chắn biết múa?"

Nguyên Oánh Oánh lắc đầu.

...

Mọi người hỏi han hồi lâu, mới phát hiện Nguyên Oánh Oánh hoàn toàn dốt đặc cán mai. Các tiểu cô nương ban đầu còn có chút bài xích nàng, dần dà lại biến thành đồng tình xen lẫn thương hại.

Dù có gương mặt xinh đẹp cỡ nào, dịu dàng ngoan ngoãn cỡ nào, cuối cùng... chẳng phải cũng chỉ để người ta...

Lúc còn chưa vào hoa lâu, Nguyên Oánh Oánh từng nghe Tôn Phương nói qua. Sau khi bước vào hoa lâu, nàng lại tận tai nghe chủ nhân hoa lâu Nguyệt Nương nói.

Nguyệt Nương kỳ vọng rất cao vào Nguyên Oánh Oánh. Dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng cốt cách cực kỳ thanh tú, vừa nhìn liền biết sau này nhất định là mỹ nhân hiếm có. Một mỹ nhân như thế, lại ngoan ngoãn nghe lời, trong mắt Nguyệt Nương chẳng khác nào một cây rụng tiền, một chậu châu báu sống.

Nguyệt Nương là sư phụ giỏi nhất trong hoa lâu, đích thân dạy dỗ Nguyên Oánh Oánh. Bà muốn biến nàng trở thành một giai nhân tuyệt sắc, múa có thể khiến người khuynh thành, ca cũng đủ làm lòng người rung động.. Nhưng có lẽ những năm tháng cơ cực đã làm tổn hại thiên tư nàng, nên dù có thể hát được vài khúc nhạc nhỏ, múa vài điệu đơn giản, vẫn còn cách xa cảnh giới khiến người vừa thấy liền mê mẩn.

Nguyên Oánh Oánh không biết tính toán trong lòng Nguyệt Nương. Vừa dứt khúc múa, nàng liền bước đến trước mặt Nguyệt Nương, ánh mắt ánh lên tia sáng vụn nhỏ:

"Không biết có hợp ý của Nguyệt ma ma không?"

Nàng hỏi rất chân thành, khiến một kẻ vốn chỉ muốn lợi dụng nàng như Nguyệt Nương lại hiếm khi dâng lên chút áy náy.

Nguyệt Nương nhìn nàng, thấy mồ hôi thấm ướt váy áo, lớp vải mỏng dính sát vào người, lộ ra thân thể nhỏ nhắn. Chiếc cổ dài, làn da trắng nõn chói mắt... đâu còn dáng vẻ của một cô nương nghèo đói từng không đủ ăn?

Nguyệt Nương bỗng như tỉnh ngộ: Dung mạo như thế này, cho dù Nguyên Oánh Oánh yếu đuối không thể nhấc nổi vai, tay không thể nâng vật nặng, thì cũng đủ khiến thế gian nam tử xiêu lòng chỉ vì gương mặt ấy.

Thế thì, còn cần đàn hát múa gì nữa cho mất công?

Nguyệt Nương nắm lấy tay Nguyên Oánh Oánh. Làn da mềm mại mịn màng, nhưng bà ta vẫn chưa hài lòng, liền hỏi: "Nước ngâm cánh hoa mỗi ngày, ngươi vẫn dùng chứ?"

Nguyên Oánh Oánh gật đầu: "Lời Nguyệt ma ma nói, ta đều ghi nhớ. Mỗi ngày ba lần, chưa từng bỏ sót."

Nguyệt Nương vẫn thấy chưa đủ, lại dặn: "Nước ngâm ấy, cho thêm nhiều sữa bò và mật ong vào. Còn móng tay, cũng phải chăm chút cho kỹ, trắng hồng bóng bẩy mới tốt. Ngươi bây giờ như vậy, cùng lắm chỉ được xem là không xấu thôi."

Dù Nguyệt Nương nói gì, là giọng ngọt ngào hay lời nặng nhẹ, Nguyên Oánh Oánh đều ngoan ngoãn gật đầu, răm rắp nghe theo. Chính bộ dạng dịu dàng phục tùng này lại càng khiến Nguyệt Nương hài lòng hơn nữa.

Nguyên Oánh Oánh thay bộ váy khác, tiện tay ném váy cũ vào lòng một người đứng gần đó. Đến khi người kia vén váy ra, nàng mới nhận ra đó không phải gã sai vặt ngày thường, mà là Tôn Phương.

Gương mặt trắng nõn của nàng thoáng hiện nét cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Tôn Phương, là ngươi à."

Tôn Phương trầm giọng đáp lại, rồi nhấc chân định rời đi. Nhưng Nguyên Oánh Oánh lại mở miệng hỏi, tò mò chuyện gần đây trong hoa lâu đang bận rộn điều gì.

Nàng khẽ day trán, giọng u oán: "Cả ngày ầm ĩ náo loạn, đến ngủ cũng chẳng yên."

Tôn Phương đáp, mấy hôm nay trong hoa lâu vừa có mấy người mới đến, ai nấy đều có dung mạo nổi bật, nhưng tính tình lại không tốt, cả ngày gây rối, đòi rời khỏi nơi này.

Nguyên Oánh Oánh khẽ động lòng, theo bản năng muốn đi xem thử.

Ai không nghe lời thì sẽ bị nhốt vào phòng chất củi. Nguyên Oánh Oánh chuyển ghế nhỏ đến gần, nhón chân nhìn vào trong phòng.

Dường như người trong phòng cảm nhận được ánh mắt nàng, liền xoay đầu lại, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt nàng.

Tim Nguyên Oánh Oánh bỗng nhảy dựng, thân thể lảo đảo.

Tôn Phương vội đỡ lấy nàng, rồi giúp nàng bước xuống ghế.

...

"Tiện Chi, vừa rồi ngươi nhìn cái gì thế?"

Ân Tiện Chi lắc đầu: "Không có gì... chỉ là một con chuột thôi."

Cao Nghệ tính tình nóng nảy. Hắn là con trai tướng quân sinh muộn, từ nhỏ được cưng chiều nên vô pháp vô thiên, chưa từng chịu khổ bị nhốt như thế này. Giờ nghe Ân Tiện Chi nói vậy, không khỏi nổi giận, cáu bẳn nói:

"Chúng ta đã lưu lạc đến nơi thế này rồi, ngươi còn có tâm trí đi nhìn chuột..."

Dứt lời, Cao Nghệ lại hỏi: "Vừa rồi bọn họ nói nơi này là hoa lâu, không thể trốn thoát. Tiện Chi, hoa lâu là chỗ nào?"

Ân Tiện Chi quay mặt đi, không đáp.

Ngay cả Lý Lăng Huyên cũng từng nghe qua cái tên "hoa lâu", không giống như Cao Nghệ ngây ngô không hiểu.

Chính bởi vì hiểu, đáy lòng Lý Lăng Huyên càng thêm hối hận không nên đi xa như vậy, để rồi bị bọn buôn người bỏ thuốc mê, đưa đến nơi này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play