Đđầu tiểu lang quân, đầu đội kim quan, đeo đai ngọc, dung mạo trầm ổn, khí chất điềm tĩnh. Hắn nhìn đám người phía trước càng đi càng xa, dần dần khó phân rõ phương hướng khách điếm, trong lòng bất giác dâng lên một tia bất an.
"Sắc trời đã muộn, Lăng Huyên, chúng ta vẫn nên trở về trước đi. Đợi đến mai trời sáng, lại..."
Lý Lăng Huyên xưa nay không thích người khác quản thúc. Nghe vậy liền chau mày, nép sau lưng một thiếu niên đang đứng đối diện Tiện Chi, cất giọng đầy oán trách:
"Tiện Chi ca ca lớn hơn ta vài tuổi, cớ gì lá gan còn nhỏ như thế?"
Nhận ra Lăng Huyên thân thiết dựa gần, Hoắc Văn Kính cố che giấu vui mừng, lập tức phụ họa: "Ngươi nếu sợ thì tự mình quay về đi. Lăng Huyên có ta... với A Nghệ ở đây, tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì."
Cao Nghệ nghe nhắc tới tên mình, vội vàng phụ họa theo.
Hai người bọn họ lời nói ngầm mang ý cười nhạo nhát gan, như thể Ân Tiện Chi thực sự rút lui thì chính là kẻ hèn yếu.
Dù Ân Tiện Chi có tài trí vượt trội, rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên. Huống hồ mấy người bọn họ đều lớn lên nơi vinh hoa phú quý, ra ngoài đều có vú già và thị vệ đi cùng bảo hộ, chưa từng thấy qua chuyện dơ bẩn hiểm ác.
Ân Tiện Chi tuy mơ hồ cảm thấy rời xa khách điếm là không ổn, nhưng bị hai người kích bác một phen, lại âm thầm nghĩ: dù có đi xa một chút, chắc cũng không đến mức gặp chuyện lớn.
Hắn nhìn thấy trên đường còn lác đác vài dân cư qua lại, trong lòng an tâm hơn: dù có gặp kẻ xấu, cũng không dám giữa ban ngày ban mặt mà làm chuyện thương thiên hại lý.
"Vậy… thì đi." Ân Tiện Chi buông lỏng bàn tay nắm chặt, cuối cùng thỏa hiệp.
Trên mặt Lý Lăng Huyên lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Mà phía sau mấy người, trong một ngõ nhỏ tối tăm, có bóng đen thì thầm bàn bạc. Một người trong đó ánh mắt lạnh lùng, siết chặt bao tải trong tay, từ từ tiến lại gần bóng lưng của Ân Tiện Chi và đám bạn.
Từ lúc Giả Nhiễm bị đánh mấy roi, nằm trên xe ngựa trông chẳng khác nào sắp không sống nổi, khiến một đám tiểu cô nương trong xe sợ đến mất hết ý định bỏ trốn.
Dẫu vậy, mỗi khi Tôn Phương mang cơm đến, các nàng đều như thấy mãnh thú, không ai dám đến gần nửa bước. Tôn Phương trong lòng biết rõ: đám tiểu cô nương này ngoài mặt là sợ hắn, nhưng thực chất là khinh thường không muốn dính dáng đến một kẻ xuất thân từ hoa lâu như hắn, như thể làm vậy là có thể giữ gìn "trong sạch" của mình.
Nhưng Nguyên Oánh Oánh lại khác. Nàng sinh ra vốn yếu đuối, nhu thuận. Tôn Phương từng vài lần tự tay mang cơm cho nàng, Oánh Oánh liền ngây ngô xem hắn như người tốt. Hắn nói gì, nàng làm nấy, đặc biệt nghe lời.
Dù Tôn Phương là kẻ lòng dạ lạnh lùng, đối diện tiểu cô nương ngoan ngoãn như vậy, cũng không khỏi dịu lại đôi phần.
Người khác chỉ có bánh bột ngô nguội lạnh, còn nàng lại được ăn cùng món với hắn, thi thoảng còn có miếng thịt, bánh điểm tâm.
Những cô nương còn lại từng nhiều lần chê trách nàng, giận dữ hỏi vì sao không có cốt khí, thế nhưng lại nịnh hót một kẻ trong hoa lâu.
Nguyên Oánh Oánh chỉ chậm rãi ngước đôi mắt đẹp lên, từ tốn đáp: "Hắn đối với ta tốt, đương nhiên ta nghe lời hắn. Nếu ngươi đối tốt với ta, ta cũng nghe lời ngươi."
Giả Nhiễm nằm nghiêng trong xe, tránh động đến vết thương, nghe xong câu đó không khỏi sững sờ.
Trước kia nàng chọn Nguyên Oánh Oánh chẳng phải cũng vì nàng dễ bảo, dễ sai khiến đó sao? Giờ đây, tính tình Oánh Oánh không hề thay đổi, chỉ là nàng không còn nghe lời Giả Nhiễm bọn họ, mà đã chọn tin Tôn Phương.
Đến hoa lâu, Tôn Phương vừa nhảy khỏi xe, một đám nữ lang nức mùi son phấn lập tức ùa tới, ríu rít gọi: "Tôn đại ca, bên trong có hàng đẹp không?"
Tôn Phương nghiêng người tránh nữ lang định nhào vào lòng, xoay người bước vào trong lâu.
Trong xe, một đám tiểu cô nương nép sát vào nhau, dường như muốn sưởi ấm từ hơi thở đồng cảnh.
Nguyên Oánh Oánh vẫn cuộn trong góc, ánh sáng bên ngoài xuyên qua rèm, chiếu lên gương mặt nàng, khiến những sợi lông tơ nhỏ mềm hiện lên ánh vàng óng ánh.
Rèm xe đột nhiên bị vén lên, ánh sáng chói mắt làm Oánh Oánh nheo mắt lại. Nàng nghe một tiếng gọi đầy nũng nịu:
"Cuối cùng cũng thấy ngươi rồi."
Ngay sau đó, nàng bị người kéo ra khỏi xe. Nàng ngẩng mặt nhìn người vừa cất tiếng.
Nguyệt Nương, năm nay gần ba mươi tuổi, là chủ nhân hoa lâu này, nắm quyền đã được năm sáu năm. Ánh nhìn đầu tiên dễ khiến người ta chú ý nhất chính là cánh môi nàng, được tô son đỏ thắm, rực rỡ như nụ hoa mới nở.
Nguyệt Nương dùng khăn tay che mũi, ra vẻ ghét bỏ mùi hôi trên người mấy tiểu cô nương. Nàng dùng hai ngón tay thon dài nâng cằm Oánh Oánh, lật qua lật lại xem xét, rồi nói: "Hé miệng ra, để ta nhìn xem."
Nguyên Oánh Oánh theo bản năng mở miệng, phát ra tiếng “A”.
Nguyệt Nương vừa nhìn hàm răng nàng, liền thả khăn tay, nhấp môi cười.
Nàng quay sang Tôn Phương: "Ngươi quả nhiên không lừa ta, đúng là một đứa biết nghe lời."
Nguyệt Nương vẫy tay về phía Nguyên Oánh Oánh, nàng liền ngoan ngoãn tiến gần hơn chút nữa.
Nguyệt Nương một tay bóp bờ vai nhỏ gầy của nàng, một tay siết eo nàng, cười nói: "Xương cốt mềm chút là tốt. Mai sau vòng eo uyển chuyển, càng khiến người ta mê."
Nàng vừa nói, vừa đảo mắt nhìn những tiểu cô nương còn lại. Trong mắt không hề có chút dịu dàng. Các nàng nhớ đến lúc mình từng giễu cợt câu "xương mềm", sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lập xong uy thế, Nguyệt Nương ra hiệu cho thuộc hạ đưa đám cô nương đi sắp xếp chỗ ở.
Nơi này là chốn hoa lâu, nơi ăn chơi hưởng lạc. Nhưng nếu có ai trong số nữ lang ấy có tài nghệ, biết thơ ca, cầm kỳ thư họa, có thể lấy tài nuôi thân, Nguyệt Nương cũng sẽ không ép các nàng phải ra tiếp khách.
Nghe đến đó, sắc mặt các cô nương dần dịu lại. Những người biết chữ, biết đàn, liền cảm thấy mình còn đường sống, chưa chắc phải bước vào con đường "môi đỏ vạn người nếm".
Không biết ai mở lời trước, hỏi Nguyên Oánh Oánh:
"Oánh Oánh, ngươi biết đánh đàn không?"
"Không biết."