Trong cơn mê man, từng hình ảnh mờ nhòe hiện lên trong tâm trí Nguyên Oánh Oánh, có quen thuộc, có xa lạ. Đợi đến khi nàng nhìn rõ từng cảnh tượng, mới chậm rãi nhận ra, đó là từng đoạn vận mệnh kiếp này của nàng.
Mỗi khi Nguyên thị đại nương tử xuất hiện, luôn có người gọi nàng là “mỹ nhân đầu gỗ”, miệng thì tán thưởng nhan sắc, song trong lời lại mang hàm ý mỉa mai, uổng có dung mạo khuynh thành, mà tính tình lại trầm lặng vô vị như khúc gỗ, không xứng với hai chữ “tài sắc”. Lại thêm ánh hào quang chói mắt của Nguyên Minh Châu bên cạnh, nàng lại càng lu mờ thảm hại.
Nguyên Oánh Oánh cứ thế lặng lẽ tồn tại, cho đến ngày nàng theo xe ngựa đi chùa cầu phúc, chẳng ngờ nửa đường sa vào bãi lầy. Xe chưa kịp thoát vũng, thì một toán đạo tặc cùng hung cực ác đã bao vây. Mã phu cùng nha hoàn hoảng sợ bỏ chạy, chẳng màng sống chết của nàng. Một mình nàng ở lại trong xe ngựa, tim đập dồn dập, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Từng câu cợt nhả thô tục của bọn cướp vang lên ngoài màn, chúng bàn tán về việc sẽ “hưởng dụng” nàng ra sao. Nguyên Oánh Oánh không có cách nào khác, chỉ biết run rẩy nắm chặt rèm trướng, tay còn lại tháo cây kim trâm giữa tóc.
Nàng không có nhiều dũng khí, nhưng hiểu rõ: nếu bị làm nhục, cho dù có được cứu về, thì danh tiết cũng đã mất, Nguyên gia sẽ không bao dung nàng nữa.
Thà là chết, còn hơn sống nhục.
Kim trâm vừa chạm đến cổ, còn chưa kịp đâm sâu vào lớp da thịt non mềm, ngoài xe đã vang lên tiếng hô kinh hoàng. Mấy tên đạo tặc vừa cười đùa vừa lui về phía sau. Nguyên Oánh Oánh cả người mềm nhũn, cố gắng vén màn nhưng tay không còn chút sức lực nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT