Nguyên Oánh Oánh tỉnh lại, toàn thân mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong. Nàng nửa nằm trên giường, cái miệng nhỏ khẽ hé, hơi thở gấp gáp. Nàng dựa vào gối mềm, dư quang nơi khóe mắt thấp thoáng bóng người ngoài phòng, in lên khung giấy cửa sổ mờ mờ.
Nguyên Oánh Oánh khẽ lên tiếng, thân ảnh kia liền xoay người, nhẹ tay đẩy cửa bước vào. Đến khi người đó tiến vào, nàng mới nhận ra là Từ nương tử.
Từ nương tử đến gần, thấy mấy sợi tóc dài bết mồ hôi dính nơi trán nàng, hai má vẫn còn lưu dấu vẻ kinh hoảng, sắc mặt trắng bệch, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần thương xót.
“Ngươi lúc hôn mê, Nguyên nhị nương tử có đến. Nàng chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi.”
Từ nương tử nói, giọng mang theo bất mãn. Ban đầu nàng bởi thanh danh hai vị nương tử Nguyên gia mà sinh thiện cảm với Nguyên Minh Châu, chẳng ngờ hôm nay nàng đến nơi, thấy Nguyên Oánh Oánh bất tỉnh lại chẳng hỏi han lấy một lời, ngược lại còn nhỏ giọng oán trách, nào là “A tỷ quá nhát gan, mã cầu đâu có đánh trúng mà đã ngất”, “A tỷ như vậy khiến người ngoài cười chê” vân vân.
Dứt lời, Nguyên Minh Châu liền rời đi, chỉ dặn Xuân Đào chăm sóc Nguyên Oánh Oánh cho tốt, đến khi nàng tỉnh lại thì hồi phủ.
Nguyên Oánh Oánh phản ứng thản nhiên, như đã quen với cách xử sự ấy của muội muội. Xưa nay Nguyên Minh Châu không chịu nổi cảnh tịch mịch, bảo nàng ở lại trông chừng một người hôn mê bất tỉnh, đối với nàng mà nói đã là việc làm khó nhọc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play