Editor: Nha Đam

“Thiên Thiên, con thích ai rồi hả?” – Giọng của ba Tiền lập tức thay đổi, hôm nay mới là ngày đầu tiên con gái cưng chuyển đến trường cấp ba Tam Trung, sao lại có người muốn theo đuổi rồi?

Không đúng không đúng...

Nhớ lại chuyện con gái cưng sống chết không chịu đến ngôi trường quý tộc mà ông sắp xếp, cứ khăng khăng đòi vào trường Tam Trung vốn có tiếng không tốt lắm, tim ba Tiền bất chợt trầm xuống — chẳng lẽ là vì người đó?

Thấy vẻ mặt ba không vui, Tiền Thiên Thiên dụi mũi, nhào vào lòng ông, lắc tay làm nũng:

“Ba ơi, con đùa với ba thôi mà.”

“Thật không đấy?” – Tim ba Tiền như ngồi tàu lượn siêu tốc, lên lên xuống xuống mấy vòng. Nhưng nghĩ đến tính cách của con gái, ông lại cảm thấy con sẽ không lấy chuyện này ra đùa đâu.

Tiền Thiên Thiên toát mồ hôi lạnh, xem ra tuyệt đối không thể để ba biết được chuyện mình định làm, không khéo ba sẽ vì muốn cắt đứt “yêu sớm” mà bắt cô chuyển trường lần nữa cho xem.

“Dĩ nhiên là thật mà.” – Cô chu môi, ra vẻ oan ức, “Ba không tin con hả?”

Ba Tiền nhìn con gái kỹ hơn, nửa tin nửa ngờ:

“Thiên Thiên à, mấy thằng nhóc bây giờ hư lắm, chẳng có chút trách nhiệm nào, chỉ biết đánh nhau nghịch ngợm. Con còn nhỏ, đừng yêu sớm nghe chưa?”

“Con biết rồi~” – Tiền Thiên Thiên cười ngoan ngoãn, “Con gái ba ngoan thế cơ mà, mấy cậu con trai đó có ai đẹp trai bằng ba đâu. Muốn lọt vào mắt con, ít nhất cũng phải đẹp trai hơn ba mới được.”

Ba Tiền vốn rất tự tin vào nhan sắc của mình, nghe con gái nói vậy thì yên tâm hẳn, còn sờ cằm tự đắc.

“Đi nào, mừng ngày đầu tiên đi học, ba dẫn con đi ăn món ngon!” – Ông bá vai con gái, “Nhà hàng của chú Tề khai trương món mới hôm nay, mình qua ăn chực nhé.”

Tiền Thiên Thiên: “...”

Ba còn chưa phát hiện ra chân cô bị thương. Cô đành chủ động nhắc:

“Ba ơi, chân con bị đụng trong giờ thể dục, hơi đau một chút. Hay mình về nhà luôn đi.”

“Sao cơ?” – Ba Tiền lập tức cúi xuống kiểm tra thì bị cô ngăn lại:

“Chỉ va nhẹ thôi, hơi sưng xíu, mai là khỏi à.”

Về đến nhà, cô giúp việc – dì Phùng – đã nấu xong bữa tối, toàn là món Tiền Thiên Thiên thích.

“Thiên Thiên về rồi à.” – Dì Phùng ra đón, vừa thấy chân cô đã hỏi:

“Chân bị sao vậy?” – rồi định đỡ cô.

Tiền Thiên Thiên liếc dì một cái rồi tránh sang bên. Dì Phùng khựng lại, hơi sững sờ.

Ba Tiền thì đặt balo xuống, kéo con gái đi rửa tay ăn cơm, còn gọi dì Phùng ăn chung.

Dì Phùng làm giúp việc cho nhà họ Tiền đã ba năm. Tay nghề nấu nướng rất giỏi, làm việc chăm chỉ, cư xử hiền hậu tử tế, vì thế trước giờ Tiền Thiên Thiên luôn rất quý dì.

Việc dì ăn cơm chung cũng là do Tiền Thiên Thiên đề nghị.

Từ khi có ký ức, Tiền Thiên Thiên đã biết mẹ không còn. Cụ thể ra sao thì ba không kể.

Ba cô cao ráo đẹp trai lại có tiền, phụ nữ thích ông rất nhiều. Lúc cô còn nhỏ, ba từng quen mấy người bạn gái, có người cô thích, có người thì không ưa nổi.

Nhưng ba cô luôn nói rõ một điều: nếu có kết hôn, cũng phải đợi đến khi Thiên Thiên học xong đại học.

Và… không được sinh con. Tất cả tài sản đều sẽ để lại cho cô.

Thành ra, chẳng người phụ nữ nào muốn gắn bó lâu dài với ông nữa. Đa phần chỉ yêu đương chớp nhoáng, kiếm chút tiền từ ba cô rồi chia tay.

Sau này Tiền Thiên Thiên lớn, từng khuyên ông:

“Con muốn có người chăm sóc ba.”

Ba cô rất thẳng thừng trả lời:

“Con gái à, ý con là muốn ba sinh thêm thằng nhóc giành tài sản với con hả? Con chịu thì ba cũng không chịu đâu.”

Thế là cô đành chịu, tùy ba thôi.

Sau này cô và Tần Việt kết hôn, từng muốn sống chung với ba. Nhưng ông cương quyết từ chối.

Lý do là: ông không muốn nhìn thấy Tần Việt.

Tiền Thiên Thiên bó tay hoàn toàn.

Thế nhưng, cô vẫn luôn muốn tìm cho ba một người vợ kế phù hợp — có thể chăm sóc ba cô. Chỉ tiếc, người cô thích thì ba không thích; ba thấy ổn thì cô tra thử lý lịch lại phát hiện nhân cách có vấn đề.

Dì Phùng kéo ghế định ngồi thì Tiền Thiên Thiên ngẩng đầu:

“Dì Phùng, cháu nhớ dì có con gái mà, nếu nhà không có gì gấp, dì cứ về nhà với con gái đi ạ, không cần ở bên cháu với ba cháu suốt đâu.”

Dì Phùng lúng túng, ngồi không được, đứng cũng không xong. Dì nhìn cô một cái, rồi quay sang nhìn ba cô, vẻ mặt bối rối và vô tội.

Chính cái vẻ mặt này… đã lừa hai cha con họ suốt mấy năm nay.

Trong đáy mắt Tiền Thiên Thiên thoáng lóe qua một tia lạnh lẽo. Cô cúi đầu, ba cô nhìn dì Phùng rồi nói:

“Thế thì dì cứ về trước đi.”

“Thiên Thiên, dì Phùng làm gì khiến con không vui à?” – Người hiểu con gái nhất vẫn là ba cô. Ông biết cô rất quý dì Phùng, nên mới để dì ở lại làm lâu như vậy, không thay người, lại còn tăng lương đều đặn, chỉ cần làm chút việc nhà, xem như nửa người thân.

Tiền Thiên Thiên nghĩ một lúc:

“Ba, sa thải dì Phùng đi ạ.”

Ba Tiền lập tức nhíu mày. Không phải vì không muốn sa thải, mà là thấy con gái tự dưng thay đổi thái độ với dì Phùng, chẳng lẽ trong lúc ông vắng nhà, dì ấy đã làm gì quá đáng với con?

“Được, ba đồng ý.” – Ba Tiền gật đầu rất dứt khoát.

Tiền Thiên Thiên dụi dụi vào vai ba, nhẹ nhàng nói:

“Cảm ơn ba.”

“Nhưng mà, con nói cho ba biết lý do được không?” – Ông xoa đầu cô, trong lòng đã âm thầm nghĩ: nếu dì Phùng thật sự dám đối xử tệ với con gái ông, thì nhất định ông sẽ bắt bà ta trả giá.

Tiền Thiên Thiên hơi do dự, không biết có nên nói thật với ba hay không.

Lúc trước vì cô rất quý dì Phùng, nên thái độ của ba với dì ấy cũng thân thiện hẳn lên.

Mà… ba cô có chút mê ngoại hình. Người giúp việc ông thuê đều phải có ngoại hình ưa nhìn. Dì Phùng mặt mũi khá sáng sủa, hơn ban mươi tuổi, ba cô lại rộng rãi, trả lương rất cao, dì cũng có tiền chăm chút ngoại hình. Sau khi trang điểm thì trông vẫn còn mặn mà phong tình.

Thế là, dì Phùng lại nảy ra suy nghĩ không nên có.

Lúc Tiền Thiên Thiên đi du học ở nước ngoài, có một lần dì gọi điện cho cô, giọng rất buồn, nói là ba cô định sa thải dì. Khi đó cô chẳng biết gì, vẫn xem dì như nửa người thân, nghĩ rằng dì đã ở bên họ bao năm rồi, ba sao lại nói đuổi là đuổi?

Mà có những chuyện… ba cô cũng khó nói với con gái, thế là cuối cùng vẫn để dì ở lại.

Lúc đó, có một kỳ nghỉ, cô nhớ ba nên quyết định lén về nước, định tạo bất ngờ cho ông.

Kết quả là vừa về đến nhà, cô thấy dì Phùng mặc váy đỏ, ngồi uống rượu vang trên sofa, bên cạnh còn một cô gái trẻ tuổi có vài phần giống dì — hai người cười nói vui vẻ, coi nhà cô như nhà của mình.

Tiền Thiên Thiên tuy vẻ ngoài ngọt ngào, trông mềm mỏng hiền lành, nhưng ai quen cô cũng biết — cô giấu một cái tính cực kỳ nóng. Mà nếu đã bac hỏa rồi thì mấy cái bình cứu hỏa cũng không dập nổi.

Nhưng lúc ấy cô không nổi giận, chỉ cười rất dịu dàng — nụ cười ấy khiến hai mẹ con kia hoảng hốt đứng bật dậy, mặt đầy chột dạ.

“Ơ kìa~” – Tiền Thiên Thiên ném vali xuống sàn, cười khanh khách:

“Tôi có làm phiền hai người không nhỉ?”

“Thiên Thiên...” – Dì Phùng gượng cười, “Không phải như con nghĩ đâu, đây là con gái dì, dì…”

Tiền Thiên Thiên giơ tay lên, còn chưa nói được mấy câu, dì Phùng đã nghẹn lời. Cô gái kia thấy vậy liền nở nụ cười, giọng ngọt ngào:

“Thiên Thiên, chị luôn nghe mẹ nói về em, vẫn muốn gặp mà mãi không có cơ hội. Hôm nay hiếm khi gặp được, hay là gọi ba em ra, chúng ta cùng ăn một bữa nhé?”

Tiền Thiên Thiên: “……”

Cuối cùng cô cũng nhìn đối phương đàng hoàng. Cô ta trạc hai mươi ba, hai mươi ban tuổi, dung mạo có vài phần giống dì Phùng, miễn cưỡng xem như xinh đẹp. Nhưng kiểu xinh này đứng trước mặt Tiền Thiên Thiên thì chỉ như đom đóm so với ánh trăng—một trời một vực.

“Gì đây, muốn làm mẹ kế tôi à?” Tiền Thiên Thiên thông minh cỡ nào chứ. Lúc đó cô mới chỉ mơ hồ đoán được tâm tư của con gái dì Phùng, sau này mới rõ là chính dì Phùng có ý định với ba cô. Nhưng thấy ba cô chẳng hề động lòng, thậm chí còn giận ra mặt, nên bà ta mới chuyển sang đẩy con gái lên thay.

Tính toán kỹ lưỡng là thế, mình không được thì biết đâu con gái lại được.

Cô gái kia bị nói trúng tim đen, mặt sầm xuống, liếc nhìn dì Phùng, định rút lui. Tiền Thiên Thiên chắn trước, cười lạnh, rồi gọi điện cho ba.

Ba cô nghe tin con gái về liền vui mừng khôn xiết, lập tức chạy về.

Tiền Thiên Thiên dùng thủ đoạn sét đánh giải quyết gọn gàng hai mẹ con họ Phùng, rồi mới phát hiện dạo gần đây ba mình chẳng hề về nhà, hai mẹ con đó cứ thế ở lì trong nhà.

Tiền Thiên Thiên: “……” Tức đến đau tim.

“Ba, sao ba lại để họ ở lại nhà mình?” Cô suýt nữa thì tức chết.

“Đừng giận, đừng giận. Con chẳng phải rất quý dì Phùng sao, ba đuổi họ đi rồi. Nhưng giải thích thế nào để con hiểu bây giờ?” ba cô vội dỗ dành.

“Ba chỉ cần nói thật là được mà.”

Ba cô gãi mũi, chẳng lẽ phải khai thật với con gái cưng là… bảo mẫu nhà mình với con gái bà ta đều muốn bám lấy ông? Nghe mà chối tai chết đi được.

Sau đó, trong lúc dọn dẹp, Tiền Thiên Thiên còn phát hiện vài món trang sức cũ của cô từng đeo rồi bỏ quên trong ngăn kéo đã biến mất. Không cần đoán cũng biết là ai lấy.

Tiền Thiên Thiên không truy cứu. Mấy món đó chẳng đáng tiền, coi như bị chó tha đi. Nhưng cô thì buồn nôn không chịu được—đây cũng là lý do cô vẫn luôn muốn tìm cho ba một người bạn đời tử tế.

Cô muốn tìm một người thực sự yêu ba, đối xử tốt với ông.

Lúc Tiền Thiên Thiên mới về, vì cơ thể yếu nên không có sức đâu mà lo đến dì Phùng. Nhưng hôm đó cô bỗng nảy ra một ý, kéo tay ba, nói:

“Ba ơi, hôm nay con nói chuyện với một bạn cùng lớp. Hoàn cảnh gia đình bạn ấy khó khăn lắm.”

Ba cô nghe mà chẳng hiểu việc đuổi dì Phùng thì liên quan gì đến bạn học kia, nhưng vẫn im lặng lắng nghe.

“Mẹ cậu ấy bỏ đi theo người khác rồi, ba lại đang bệnh nặng, cậu ấy vừa phải học vừa thuê người chăm ba. Nhưng ba đoán xem chuyện gì xảy ra?”

Cô hạ giọng thần bí.

Ba Tiền: “……”

Tiền Thiên Thiên tiếp tục: “Người giúp việc ấy sau này trở thành mẹ kế, rồi chiếm luôn căn nhà mẹ cậu ấy để lại, đuổi cậu ấy ra ngoài. Cậu ấy phải về sống với ông bà ngoại, học phí cũng phải đi lượm ve chai mà gom từng đồng, tan học còn đi khắp lớp thu chai lọ, mỗi ngày chỉ ăn ba cái bánh bao.”

Nghe xong, ba cô giận sôi: “Sao lại có chuyện như vậy được!”

Cuối cùng ông cũng hiểu con gái đang lo lắng điều gì. Ông nghiêm túc nói:

“Thiên Thiên à, ba đâu phải kiểu người khẩu vị nặng như vậy. Làm sao mà chọn dì Phùng được? Con cứ yên tâm, toàn bộ tài sản của ba đều là của con, không ai cướp được đâu.”

“Ba của bạn con đúng là đồ tồi, đến con mình mà cũng mặc kệ. Cậu bé đó tên gì? Thành tích học tập thế nào?”

Tiền Thiên Thiên mặt không đổi sắc đáp:

“Cậu ấy tên là Tần Nguyệt, học siêu giỏi, đứng nhất khối thật đó ba.! Cậu ấy học siêu giỏi, đứng nhất khối luôn đó ba, thật đấy! Mà cậu ấy cũng tội lắm… Vẫn là ba con tốt nhất!”

“Đứng nhất khối á? Thành tích thế mà bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình thì tiếc quá. Hay là… ba tài trợ cho cậu ấy đi?”

Tiền Thiên Thiên: “Ờ… chuyện này chắc không cần đâu ba. Cậu ấy tự trọng lắm, không chịu nhận giúp đỡ của người khác, chỉ muốn tự mình cố gắng thôi.”

Ba cô càng thêm cảm phục cậu học trò tên “Tần Việt” này. Nhưng suy nghĩ một lát, ông chợt thấy lạ:

“Thiên Thiên, con mới đến trường có một ngày, mà đã có bạn nam tâm sự với con rồi à?”

Tiền Thiên Thiên: “……”

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Việt — bị đuổi khỏi nhà, đi nhặt ve chai ???

Tôi khổ như vậy từ bao giờ mà tôi không biết nhỉ?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play