Editor: Nha Đam
Tần Việt dựng xe trước quán net, vừa xuống xe, Khúc Thiên Nguyên liền rụt cổ, đưa tay gãi mũi:
“Anh Việt, sao lại tới đây nữa vậy…”
Quán net này tên là “Bóng Đêm”, tụ tập chủ yếu là đám thanh niên bỏ học, không giống mấy học sinh hư trong trường—vì ông chủ quán vốn là người trong giới, dưới tay có cả đám đàn em thứ thiệt.
Khúc Thiên Nguyên tuy trong trường gan to đến mức cầm gạch đánh nhau với người ta, nhưng thật ra lại sợ nhất là mấy tay giang hồ bên ngoài. Hồi đó cậu từng theo Tần Việt đến đây, tận mắt thấy bọn họ đập nát đầu một người chỉ vì mâu thuẫn nhỏ.
Không nói ngoa, cú sốc đó khiến cậu ám ảnh mãi. Lý do cậu nghe lời Tần Việt nhất trong trường cũng chính là vì chuyện này—Tần Việt từng đứng ra đỡ cho cậu một lần khi suýt va phải đám người kia.
Ai ngờ đánh nhau một trận rồi, Tần Việt lại hóa thù thành bạn với đám đó, thành huynh đệ luôn, tan học cứ rủ nhau tới “Bóng Đêm”.
Cậu từng khuyên vài lần, dù gì cũng còn đang đi học, dính với bọn ngoài xã hội quá gần, sớm muộn gì cũng có ngày dính chưởng.
Tần Việt chỉ đáp: “Tôi tự biết chừng mực.”
Anh cởi áo đồng phục vắt lên vai, bên kia đeo balo, thản nhiên nói:
“Kiếm tiền.”
Khúc Thiên Nguyên ngớ ra:
“Kiếm tiền gì cơ?”
Tần Việt liếc cậu một cái:
“Xe máy bảo dưỡng không mất tiền à? Mời tụi cậu ăn cơm không tốn tiền à? Chính tôi ăn cơm cũng không tốn tiền à? Mua tài liệu học tập cũng không cần tiền chắc?”
Khúc Thiên Nguyên: “…”
Im lặng là vàng.
Cậu ngờ ngợ đoán ra điều gì, ánh mắt lóe sáng:
“Anh lại cãi nhau với ba rồi hả?”
Gương mặt Tần Việt lập tức tối sầm lại, ánh mắt lóe lên vẻ hung dữ:
“Đi không?”
Khúc Thiên Nguyên vội im re, ngoan ngoãn đi theo anh vào “Bóng Đêm”. Vừa bước vào, đám người trong quán thấy Tần Việt liền gọi ầm lên:
“Anh Việt tới rồi!”
“Chào anh Việt!”
Cảnh tượng náo nhiệt chẳng khác gì đại ca xuất hiện.
Khúc Thiên Nguyên đã lâu không đến đây, trông thấy cảnh này cũng phải líu lưỡi.
“Đến rồi à?”
Ông chủ quán net, biệt danh là "Anh Trọc", đang đứng ở quầy thu ngân trò chuyện với một cô gái. Cái đầu bóng lưỡng như gương chiếu yêu kia mà đem ra ngoài nắng chắc còn phản quang.
Thấy Tần Việt bước vào, ông ta xua tay đuổi cô gái đi, quay sang nhìn Khúc Thiên Nguyên, cười híp mắt:
“Tiểu Khúc cũng tới hả? Sao đây, hôm nay hai đứa cùng lên ‘đứng quầy’ à?”
Ở đây, “đứng quầy” có nghĩa là trông coi trật tự trong quán, ai quậy phá thì ra mặt giải quyết bằng… nắm đấm.
“Em đứng, cậu ta phụ họa thôi.”
Anh Trọc cười hề hề, tiện tay lấy hai chai nước ngọt từ giá sau lưng ném cho mỗi người một chai:
“Đi đi, khu B.”
Tần Việt nghịch nghịch chai Coca, đột nhiên nhớ đến một tên ngốc từng bị ném trúng chân bằng chai này, khẽ “chậc” một tiếng, đẩy trả lại:
“Cho em chai Sprite.”
“Nhóc này…” Anh Trọc mắng yêu một câu nhưng vẫn đổi cho anh chai Sprite.
Khúc Thiên Nguyên ngạc nhiên:
“Anh không phải thích uống Coca lắm sao? Hôm trước bị Tiền Đa Đa ép uống tận ba chai mà vẫn không chê, giờ lại đòi đổi sang Sprite?”
Tần Việt không trả lời.
Cả hai đi về phía khu B, suốt đường có rất nhiều người chào hỏi Tần Việt, không ít người còn lớn tuổi hơn cả anh.
“Anh Việt, hôm nay tới sớm thế!”
“Khu B hôm nay yên ắng lắm, nhanh lên chơi game đi, mình solo một trận!”
“Em vừa bị giết, anh Việt mau lên báo thù giúp em!”
Khúc Thiên Nguyên ngơ ngác không thôi, trong lòng thầm nghĩ: Tần Việt làm thế nào lại kết thân được với đám người này chứ? Có lúc cậu còn nghi ngờ, liệu có phải anh bị uy hiếp không, không nói ra là sợ cậu lo lắng. Nhưng nhìn cảnh tượng hôm nay, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Tần Việt ngồi xuống một máy tính, đặt balo sang bên cạnh, uống một ngụm Sprite rồi nói:
“Hôm nay không chơi, phải học bài.”
Cả đám người: “…”
Anh thực sự rút sách ra khỏi balo, mở ra xem. Những người còn định rủ rê anh lên mạng lúc này mới sực nhớ: à, ảnh vẫn là học sinh cấp ba, im re hết.
Khúc Thiên Nguyên như vừa ngộ ra chân lý:
“Thì ra anh ‘thu phục’ bọn họ bằng kỹ năng chơi game à?”
Tần Việt không phủ nhận cũng chẳng khẳng định, chỉ tiếp tục dán mắt vào trang sách. Thấy vậy, Khúc Thiên Nguyên cũng tò mò ghé đầu lại gần:
“Anh thật sự đang đọc sách à? Mà khoan đã… cái này chẳng phải là tranh em vẽ sao?”
Khúc Thiên Nguyên đúng kiểu học sinh đội sổ chính hiệu, được vào trường số 3 là vì nhà có điều kiện. Sách vở trong lớp bị cậu vẽ bậy đến nỗi mẹ ruột cũng không nhận ra. Mỗi khi vẽ đầy sách mình rồi, cậu lại “mượn tạm” sách của Tần Việt, vừa học vừa chán, lại nhớ đến Tiền Thiên Thiên—bạn học mới chuyển tới, còn thích mình, đã thế còn xinh xắn nữa—nghĩ tới là tâm trạng phơi phới, tiện tay vẽ ngay một bức chân dung nàng.
Vẽ xong đưa cho Tần Việt xem, anh nhìn hai cái không bình luận gì, chỉ cầm bút vẽ thêm một đống… đồng vàng trên đầu cô gái.
Khá là sinh động.
“Ủa, trên đây sao lại có thêm mấy chữ nữa vậy…” Khúc Thiên Nguyên đọc từng chữ một:
“‘Vẽ dễ thương ghê, cố lên nha.’”
Toàn thân nổi da gà, cậu rụt cổ lại:
“Anh viết hả?”
Tần Việt lạnh nhạt liếc cậu một cái, cái liếc nói lên tất cả: đầu óc cậu có vấn đề à?
“Chữ y chang anh còn gì. Không phải anh thì ai viết?”
Tần Việt nhíu mày:
“Chữ giống y chang?”
Khúc Thiên Nguyên nghĩ thầm: Anh còn muốn giả ngơ? Nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu, nghi hoặc:
“Không lẽ có bạn nữ nào trong lớp thích anh nên bắt chước chữ viết của anh để nhắn nhủ?”
Tần Việt hỏi lại:
“Cậu đoán là ai viết?”
Khúc Thiên Nguyên không cần suy nghĩ:
“Chắc là hoa khôi lớp mình rồi. Cô ấy thích anh bao lâu nay mà, anh không biết à?”
“Chưa chắc.”
Tần Việt nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ kia, càng nhìn mày càng cau lại…
Lúc này, một nam sinh đang đeo tai nghe lên tiếng:
“À đúng rồi, anh Việt, thằng hôm trước bị anh đánh nó nói muốn solo với anh kìa, sao, chơi không?”
Tần Việt cười khẩy:
“Bị tao đấm cho rồi mà còn đòi solo? Thích bị ăn đấm à?”
“Anh chỉ cần nói có dám hay không thôi!”
Một thằng bé thấp người đột nhiên xông ra, mặt đỏ gay hét vào mặt Tần Việt.
Tần Việt hờ hững nhướng mí mắt:
“Mày là ai?”
Xung quanh vang lên một trận cười ầm ĩ, có người phụ họa:
“Anh Việt, nó là cái thằng hôm trước bị anh đấm cho khóc đó.”
Thiếu niên thấp người trừng mắt nhìn Tần Việt, ánh mắt vừa tức giận vừa uất ức, như sắp khóc lần nữa đến nơi.
Tần Việt nhớ ra rồi. Hôm đó ở trạm C, có một cặp đôi bước vào chơi net. Không biết cãi vã chuyện gì, thằng con trai bất ngờ tát bạn gái một cái rồi xô cô ấy ngã.
Tần Việt hôm đó tâm trạng không tốt, tiện tay “dạy dỗ” thằng đó một trận — chính là thằng nhóc này.
Khúc Thiên Nguyên bước lên, đặt tay lên vai hắn:
“Này em trai, chỗ này không dành cho trẻ con đâu. Mau về nhà xem hoạt hình đi.”
Hắn lập tức thay đổi sắc mặt, vùng mạnh vai, húc Khúc Thiên Nguyên ngã chúi về phía trước.
Suýt bị một đứa thấp hơn mình gần hai cái đầu đẩy ngã, mặt mũi Khúc Thiên Nguyên sầm lại. Nhưng điều khiến anh hoảng hơn là — thằng nhóc kia vậy mà rút ra một con dao gập, lao thẳng về phía Tần Việt đang ngồi đọc sách.
“Cẩn thận!”
“Đệt!!!”
“Má nó!!”
Quán net hỗn loạn.
-------
Sáng hôm sau, trên đường đến trường, Tiền Thiên Thiên mua đầy một ba lô đồ ăn sáng, phát cho mỗi bạn học một phần, còn phần của Tần Việt thì cô đặt riêng trong ngăn bàn cậu.
Đúng khẩu vị của cậu ấy, chắc chắn sẽ thích.
“Bạn cùng bàn, của cậu này.”
Cô đưa cho Lâm Hi Lăng một chiếc bánh nhỏ. Cậu nhận lấy, nhẹ giọng:
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Tiền Thiên Thiên ngồi xuống, vừa ăn bánh vừa mở sách Ngữ Văn ra xem, thỉnh thoảng lại ngó đồng hồ, thấp thỏm đợi Tần Việt đến.
Giờ tự học sáng ở trường Tam Trung bắt đầu lúc 7 giờ 30. Giờ đã là 7 giờ 20 mà Tần Việt vẫn chưa tới, Khúc Thiên Nguyên cũng chưa thấy bóng.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang nói với Lâm Hi Lăng đang học từ vựng tiếng Anh:
“Từ congratulate này, phát âm của cậu hơi sai, phải là...”
Cô đọc một lần. Lâm Hi Lăng lập tức dừng lại, nhìn cô ngạc nhiên:
“Cậu phát âm chuẩn thật đấy. Có phải học chuyên không? Nghe còn chuẩn hơn cả cô giáo.”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Cậu phản xạ cũng… nhanh quá ha.
“Thường thì,” Lâm Hi Lăng lại nói, “hai người đó mà không đi trễ mới là lạ.”
Tiền Thiên Thiên cạn lời.
Mãi đến khi tiết đầu đã trôi qua một nửa, Khúc Thiên Nguyên mới hớt hải chạy vào lớp. Giáo viên cũng quen rồi, chỉ nhắc nhở hai câu. Cậu ta cười toe toét, không để bụng, ung dung về chỗ.
Tiền Thiên Thiên nhịn mãi, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa. Nhân lúc cô giáo quay lưng lên bảng, cô nghiêng người về sau hỏi nhỏ:
“Tần Việt đâu?”
Khúc Thiên Nguyên lập tức làm vẻ mặt kiểu gián điệp, hạ giọng nói:
“Anh ấy bị thương nhẹ, hôm nay không đến được.”
“Cái gì?!”
Tiền Thiên Thiên bật dậy khỏi chỗ, cả lớp quay lại nhìn cô. Giáo viên dừng viết, mặt lạnh tanh, nén giận hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Chỉ mất 0.5 giây, biểu cảm trên mặt Tiền Thiên Thiên lập tức chuyển sang vô cùng đau đớn. Cô ôm bụng, yếu ớt nói:
“Cô ơi… em đau bụng quá… cho em ra ngoài đi vệ sinh…”
Cô giáo nhìn cô một cái, thấy không giống đang giả, mặt không đổi sắc gật đầu:
“Đi đi.”
Vừa ra khỏi lớp, Tiền Thiên Thiên lập tức về trạng thái bình thường. May mà hôm qua cô đã lưu số của Khúc Thiên Nguyên — do cậu ta chủ động cho cô.
Cô ngồi xổm ở cầu thang, suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin:
“Không phải Tần Việt rất giỏi sao? Sao lại bị thương?”
Khúc Thiên Nguyên trả lời rất nhanh:
“Thì ai bảo anh ấy mải nhìn gái đẹp chứ. Cũng không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Cô nhìn chằm chằm vào hai chữ “gái đẹp”, nghiến răng, bực bội nhắn tiếp:
“Thế giờ cậu ấy ở bệnh viện à?”
Khúc Thiên Nguyên:
“Không, vết thương nhỏ mà, đang nằm ở nhà nghỉ thôi.”
Khúc Thiên Nguyên:
“Bạn Tiền Đa Đa này, tôi biết cậu quan tâm Tần Việt là vì tớ và anh ấy là anh em thân thiết, tớ thật sự cảm động đó. Hay là trưa nay tớ mời cậu ăn cơm nhé?”
Lúc này vẫn chưa có emoji mặt cười, nên Tiền Thiên Thiên tự tay gõ hai chữ “mỉm cười” gửi đi.
Khúc Thiên Nguyên vừa thấy liền mừng thầm: Tiền Đa Đa chắc chắn là thầm mến mình từ lâu rồi!
------
Tiền Thiên Thiên nhịn đau chân chạy ra cổng trường, bị bảo vệ giữ lại. Cô bịa một lý do mới được cho đi, sau đó vẫy taxi, đọc địa chỉ nhà Tần Việt.
Đến nơi rồi, cô mới phát hiện mình vội quá, bỏ quên ví trong cặp. Mà bây giờ đâu có thanh toán điện thoại như mười năm sau…
Bác tài nhìn cô bé trước mặt, thấy cô sờ hết túi này tới túi kia, cuối cùng hai tay trắng trơn ngẩng đầu lên cười gượng, bác cười hiền:
“Cháu gái à, dù cháu có đẹp như tiên, thì cũng không thể miễn phí xe đâu nha.”
Tiền Thiên Thiên: “…”
Sắc đẹp không giúp được gì rồi.
Khóe mắt cô vô tình bắt được một bóng dáng quen thuộc, lập tức lao đi đuổi theo. Bác tài tưởng cô định chuồn, vội nổ máy đuổi theo sau.
“Tần Việt!!!”
Tần Việt quay đầu lại, thấy một người một xe như bị ma đuổi lao về phía mình, khóe miệng co giật không kiểm soát được.
----
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Việt: Con nhỏ ngốc kia ở đâu ra vậy???
Tác giả: Đại ca, đó là vợ anh đó.
Tần Việt: ……