Xử lý xong vết thương, bác sĩ cho Tiền Thiên Thiên mượn tạm một đôi dép dùng một lần. Cô cứ thế cà nhắc quay về lớp, lúc này phần lớn học sinh đã trở lại. Vừa thấy cô như vậy, mấy bạn nữ liền tiến tới quan tâm hỏi han.

Dù sao thì Tiền Thiên Thiên cũng là “người lớn” từng lăn lộn ngoài xã hội mấy năm, khả năng xã giao không tệ, chưa đến vài câu đã khiến mọi người biết lý do cô bị thương là vì… bị lon Coca rơi trúng chân.

“Chân bị thế này hôm nay bất tiện rồi, mai mình mời các cậu ăn cái gì ngon ngon nha.” Cô ngồi vào chỗ, giọng nói mềm mại, nụ cười ngọt ngào, không hề có chút công kích nào, nhìn vào khiến người ta thấy rất dễ chịu.

Tuy nhiên, người thích thì có, người không vừa mắt cũng không ít. Có một bạn nữ ghé lại, tò mò hỏi:

“Thiên Thiên, cậu thật sự chuyển đến lớp mình là vì Khúc Thiên Nguyên à?”

“Sao có thể chứ.” Tiền Thiên Thiên đáp, “Học sinh đứng đầu khối là ở lớp mình đó nha, tớ chuyển đến là vì muốn học hành chăm chỉ thôi.”

Cô gái kia nhíu mày: “Nhưng mà… đứng đầu khối đâu có học lớp mình đâu mà?”

Tiền Thiên Thiên thản nhiên: “À, vậy chắc tớ nhớ nhầm. Nhưng cũng không sao, sắp tới người đứng đầu khối sẽ là người lớp mình thôi.”

Dù sao thì… cô sẽ thúc giục “chồng nhỏ” học hành chăm chỉ.

Thành tích thời đi học của Tiền Thiên Thiên luôn rất tốt, điểm thi đại học cao hơn mức chuẩn tuyển sinh của các trường top đầu trong nước rất nhiều, hoàn toàn có thể vào top 10 trường hàng đầu. Thế mà cô lại chọn một học viện ở nước ngoài.

Chỉ là chuyện đó đã qua nhiều năm, kiến thức thời trung học gần như cô quên sạch rồi… Phải tranh thủ ôn lại mới được.

Cô gái kia hình như vẫn chưa hết tò mò, lại tiếp tục hỏi:

“Thế cậu thích nam sinh nào trong lớp mình vậy?”

Tiền Thiên Thiên chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc:

“Bọn mình vẫn đang là học sinh, học sinh thì phải lấy việc học làm đầu, không được yêu sớm đâu.”

Nói đến đoạn “yêu sớm”, cô còn hạ giọng thật nhỏ như sợ người khác nghe thấy.

Cô gái: “……”

Không moi được thông tin mình muốn, cô ta đành quay về chỗ, nhỏ giọng thì thầm với mấy bạn bên cạnh.

Tiền Thiên Thiên vừa lắc đầu vừa thở dài, thì lại có một bạn nữ khác ghé tới:

“Cậu biết không, chỗ ngồi cậu đang ngồi ấy, trước nay vẫn để trống đấy.”

“Sao thế?” Tiền Thiên Thiên phối hợp hỏi.

Cô gái kia thần thần bí bí:

“Vì phía sau là chỗ của Tần Việt. Cậu ấy đuổi hết mấy người ngồi trước mặt đi rồi.”

Tiền Thiên Thiên đang đau đầu không biết tìm ai hỏi chuyện quá khứ của Tần Việt ở trường, thì cơ hội đã tự tìm đến cửa, sao có thể bỏ qua? Cô lập tức kéo cô bạn kia ngồi sát bên, ánh mắt như chứa đầy mong chờ.

Cô bạn kia bắt đầu kể:

“Cậu ấy ấy hả, ở trường siêu hung dữ luôn! Tuy đẹp trai nhưng rất dữ, bị ánh mắt cậu ấy lườm cho một cái là tim đập thình thịch, lần trước có chị lớp trên đưa thư tỏ tình cho cậu ấy, bị chửi cho phát khóc luôn!”

Tiền Thiên Thiên: “……”

“Còn nữa, cậu ấy chẳng dịu dàng với con gái lớp mình chút nào. Lần trước Hà Hiểu Điền bê một thùng sách to quá trời, bê không nổi, đi ngang qua cậu ấy mà cũng chẳng được giúp lấy một tay.”

Tiền Thiên Thiên: “……”

Cô gái kia nhìn cô không phản ứng gì, cũng hơi chột dạ.

“Cho nên nè,” cô ấy hạ giọng chân thành khuyên, “Cậu xinh như vậy, nhất định đừng thích Tần Việt nha, sẽ thiệt thòi đó.”

Nói xong, bỗng thấy không khí có gì đó là lạ, cô từ từ quay đầu nhìn sang bên phải…

Chỉ thấy Tần Việt đang tựa bên bàn Trình Thiên Nguyên, khóe môi nhếch lên đầy ý cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Trình Thiên Nguyên thì vẻ mặt chẳng có chút đồng cảm nào, thậm chí còn như đang hóng drama:

“Lưu Mỹ Hân, nếu cậu không ưa anh Việt như thế, thì hôm trước đưa anh ấy hộp sô-cô-la làm gì?”

“Á á á á á!!!”

Lưu Mỹ Hân ôm mặt, như bac hơi khỏi chỗ.

Tiền Thiên Thiên cảm nhận được ánh nhìn khác lạ, ngẩng đầu lên, rất vô tội mà đối diện với ánh mắt của Tần Việt.

Anh không có biểu cảm gì, ngồi xuống lấy điện thoại ra chơi.

Trình Thiên Nguyên thì lại đặt một hộp cơm lên bàn cô, nháy mắt nói:

“Cho cậu nè, anh Việt quẹt thẻ đấy.”

Thực ra Tần Việt vẫn hay mời mấy cậu bạn ăn trưa. Nhưng Tiền Thiên Thiên lại hiểu nhầm, tưởng là Tần Việt cố tình mua riêng cho cô.

Chồng nhỏ của cô, bản chất vẫn là người tốt.

“Cảm ơn cậu nha.”

Tiền Thiên Thiên ôm hộp cơm, quay lưng về phía Trình Thiên Nguyên, đôi mắt lấp lánh nhìn về phía Tần Việt.

Ngón tay đang chơi game của Tần Việt hơi khựng lại, ngẩng đầu, lạnh nhạt hỏi:

“Chân không đau nữa à?”

Tiền Thiên Thiên: “……”

Nhịn xuống.

Trình Thiên Nguyên giả vờ đáng thương:

“Bạn Tiền Đa Đa à, cơm là tớ lấy cho cậu đó, cậu chỉ cảm ơn anh Việt mà quên cảm ơn tớ, tớ buồn lắm luôn á.”

“Tiền… Đa Đa?”

#Ghi chú: “Tiền Đa Đa” (錢多多) là biệt danh Khúc Thiên Nguyên cố ý gọi chệch từ tên thật “Tiền Thiên Thiên” (錢千千). Chữ 多 nghĩa là “nhiều”, nên “Đa Đa” có nghĩa “nhiều nhiều”, ghép lại thành “Tiền Nhiều Nhiều” – một cách chữ mang ý chọc ghẹo rằng đối phương “giàu lắm”.

Mặt Tiền Thiên Thiên tối sầm lại.

Trình Thiên Nguyên chẳng nhận ra gì, cười hì hì nói tiếp:

“Cậu không thấy cái tên Tiền Đa Đa siêu hợp với cậu sao? ba mẹ cậu sao hồi đó không đặt tên thế luôn nhỉ, lại cứ phải…”

Bộp!

Cái đùi gà trong hộp cơm được Tiền Thiên Thiên thẳng tay nhét vào miệng cậu ta, cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút.

Trên màn hình điện thoại của Tần Việt, game xếp hình đã bị chặn kín cả màn, cậu nhìn bóng lưng Tiền Thiên Thiên, cụp mắt xuống, che giấu tia suy tư thoáng hiện trong mắt.

-----

Tan học buổi chiều, Tiền Thiên Thiên nhận được cuộc gọi từ ba mình:

“Thiên Thiên, tan học chưa con? ba đang ở cổng trường nè.”

Tiền Thiên Thiên: “……”

Học sinh vẫn chưa về hết, cô hạ giọng:

“Ba ơi, con nói rồi là đừng đến đón con mà?”

Ba Tiền: “Sáng ba không đưa con, chiều không đến đón thì ba lo lắm.”

Tần Việt và Trình Thiên Nguyên đã rời lớp, Tiền Thiên Thiên thở dài, chống tay lên bàn:

“Con ra liền đây.”

“Hay là để ba vào đón con luôn nhé?”

Giọng ông lập tức cao hẳn lên mấy quãng.

“Đừng đừng đừng!”

Tiền Thiên Thiên vội lắc đầu lia lịa. ba cô mà vào lớp, chắc chắn sẽ gây chấn động…

“Con ra nhanh mà, ba chờ trong xe đi, đừng xuống, ngoan nha~”

Ba Tiền: “……”

Cúp máy, ông ngơ ngác nhìn điện thoại.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu hỏi:

“Chủ tịch Tiền, có chuyện gì sao ạ?”

Ông lắc đầu: “Không sao.”

Sau đó mở cửa xuống xe, chỉnh lại bộ vest đặt may cao cấp, sải bước dài về phía cổng trường.

Đi đón con gái cưng, sao có thể ngồi chờ trong xe được, đương nhiên phải đích thân vào tận lớp mới đúng bài.

Tiền Thiên Thiên nhét đôi dép vào cặp, nhìn cái chân đau mà thấy nhức đầu – lát nữa còn phải nghĩ lý do nói dối ba chuyện bị thương.

Haiz… vốn cô còn định bám theo Tần Việt về nhà nữa, ai ngờ ba lại xuất hiện, phá hỏng kế hoạch.

Trước khi cô trưởng thành, ba cô quản rất chặt, sợ con gái cưng bị mấy thằng nhóc hư bắt nạt.

Sau này cô đi du học, ông không yên tâm chút nào, thậm chí từng có ý định bay qua nước ngoài để học cùng luôn. May mà bạn ông khuyên mãi:

“Con lớn rồi, phải cho nó không gian riêng. Bám mãi thế thì sau này nó lớn sao nổi.”

Ông mới nước mắt ngắn dài tiễn con gái ra nước ngoài.

Rồi sau đó, khi biết con gái quen Tần Việt, ông giận đến mức đánh cho anh ấy một trận, tưởng thế là dọa được anh rút lui. Ai ngờ Tần Việt không những không sợ, mà còn tiến tới, cuối cùng ôm được mỹ nhân về tay.

Ba Tiền tức lắm, lúc nào cũng có cảm giác bảo bối của mình bị “cắm vào đống phân trâu”.

Tiền Thiên Thiên lê từng bước ra khỏi lớp, trong đầu đã nghĩ sẵn: lát nữa cứ nói là học thể dục xong lỡ trượt chân ngã, trẹo chân là được.

“Oaaa, đẹp trai quá đi mất!!”

“Ai vậy trời?”

“Không biết nữa, chẳng lẽ là giáo viên mới tới?”

“Thật hả? Nếu giáo viên đẹp trai thế này dạy tụi mình, mình đảm bảo thi lần nào cũng được điểm tuyệt đối luôn!”

Trường Tam Trung cho phép học sinh nội trú hoặc đi về trong ngày. Cả Tần Việt và Khúc Thiên Nguyên đều chọn đi về, hai người cùng rảo bước về bãi đỗ xe.

Khúc Thiên Nguyên cứ bám riết lấy Tần Việt, năn nỉ được đi nhờ xe máy. Mới đi được một đoạn, hai người đã nghe thấy xung quanh rộ lên những tiếng xì xào.

“Ủa, không đúng nha, Việt ca, mấy nhỏ kia đâu có la vì anh đâu.” Khúc Thiên Nguyên kinh ngạc. Bình thường Tần Việt đi tới đâu cũng khiến các bạn nữ đứng lại nhìn chằm chằm.

Tần Việt nổi tiếng trong Tam Trung với cái vẻ kiêu ngạo và khuôn mặt điển trai của mình. Nếu không phải tính tình cộc cằn, chắc mấy cô theo đuổi cậu có thể xếp hàng từ đây tới cổng trường.

Từ xa, một người đàn ông bước vào tầm mắt của hai cậu. Anh ta khoảng ngoài ba mươi, gương mặt tuấn tú, dáng người cao gầy, không nhìn ra tuổi thật. Trên tay đeo đồng hồ hàng hiệu, cả người toát lên khí chất: “Tôi rất giàu”, khí thế áp đảo.

Mấy học sinh chưa từng thấy cảnh đời, nhất thời bị khí thế kia dọa sững.

Khúc Thiên Nguyên trợn tròn mắt: “Quào, cái đồng hồ đó là bản đặt riêng của Lộc Hoa Thế Gia đó, ít nhất cũng hai triệu!”

Tần Việt liếc nhìn một cái, rồi thu ánh mắt lại, hỏi:

“Tôi với ông ta, ai đẹp trai hơn?”

“Khó so sánh lắm…” Nhưng bị Tần Việt liếc qua, Khúc Thiên Nguyên đành đổi giọng, “Kiểu khác nhau mà, đợi anh tới tầm tuổi ông ấy rồi, chắc chắn đẹp hơn.”

Ba Tiền bị lạc. Ông chưa từng tới Tam Trung, tất nhiên chẳng biết lớp 10A3 nằm ở đâu. Ngại không tiện hỏi mấy nữ sinh, thấy một cậu học sinh đang nhìn mình, ông bước lại gần:

“Bạn học, cháu có biết lớp 10A3 đi hướng nào không?”

Tần Việt: “…”

Khúc Thiên Nguyên cười hề hề:

“Anh ơi, tụi em học lớp 10A3 nè, anh tìm ai vậy?”

“Gọi anh gì chứ, phải gọi chú.” Nhìn thấy mấy đứa học cùng lớp với con gái bảo bối, lại còn bảnh bao thế này, nhất là cái thằng còn lại… Ba Tiền lập tức cảnh giác: học sinh lớp 10A3, trai đẹp có vẻ không thiếu?

“Tôi tới đón con gái tôi.” Ba Tiền nói.

Khúc Thiên Nguyên sửng sốt, suýt buột miệng hỏi: “Ủa, chú có con rồi hả?” thì Tần Việt đã giơ tay chỉ:

“Tòa nhà kia, tầng ba, quẹo trái là thấy ngay lớp đầu tiên.”

“Cảm ơn.” Ba Tiền liếc nhìn mặt Tần Việt một cái, rồi quay người rời đi.

“Việt ca, anh không thấy sốc hả? Trẻ vậy mà đã có con gái lớn bằng tụi mình rồi đó.”

Tần Việt thản nhiên:

“Có gì đáng sốc đâu.”

Bị cậu ảnh hưởng, Khúc Thiên Nguyên cũng gật gù:

“Cũng đúng. Mẹ của Michelle nhìn còn trẻ hơn cả chị gái cổ, lớp mình cũng có mấy đứa ba đẹp trai, không phải không có khả năng.”

“Nói vậy mới thấy, lớp 10A3 đúng là tàng long ngọa hổ đó.” Khúc Thiên Nguyên ngẫm nghĩ, “Nè, anh đoán thử coi, cái chú trẻ đó là ba của ai?”

Tần Việt:

“Nhảm nhí.”

“Chắc là ba của Tiền Đa Đa đó chớ.”

“Không thể nào.”

“Sao vậy?”

Khóe môi Tần Việt nhếch lên:

“Cậu không thấy kiểu ba của Đa Đa phải là đeo đầy nhẫn vàng, dây chuyền vàng, miệng còn nạm răng vàng ấy à?”

Khúc Thiên Nguyên tưởng tượng một lượt, lập tức bị cậu thuyết phục:

“Anh nói cũng đúng ghê!”

-----

Tiền Thiên Thiên vừa bước ra khỏi tầng một đã thấy ba cô đang đi tới.

Cô ôm đầu:

“Ba ơi, sao ba lại vào trường luôn rồi?!”

Ba Tiền đương nhiên trả lời:

“Thì ba tới đón con mà.”

Tiền Thiên Thiên cạn lời.

Ba Tiền bá vai con gái:

“Thiên Thiên à, con nói thật cho ba nghe, lớp con… trai trong lớp có đứa nào nhìn cũng đẹp trai hả?”

Nghĩ đến Tần Việt, Tiền Thiên Thiên gật đầu.

Ba Tiền nghiêm túc dặn dò:

“Đẹp trai không có nghĩa là người tốt. Nhìn người không thể nhìn mặt. Con phải nhớ lời ba. Nếu có ai theo đuổi con, sàm sỡ con, bất kể nó có đẹp tới cỡ nào… cứ đánh thẳng tay cho ba. Hậu quả ra sao, ba lo hết.”

Tiền Thiên Thiên rụt rịt chọc chọc ngón tay:

“Vậy… nếu là con chủ động theo đuổi người ta thì sao?”

Gương mặt Ba Tiền đông cứng trong một nốt nhạc.

Tác giả có lời muốn nói:

Ba Tiền: Là đứa nào dạy hư con gái ngoan của tôi vậy hả!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play