Editor: Nha Đam
Tiền Thiên Thiên ôm một bụng nặng trĩu mà đi về phía căn tin. Vừa tới nơi, cô phát hiện căn tin có bán nước giải khát, lập tức nảy ra một ý tưởng.
Đánh nhau chắc sẽ mệt lắm nhỉ, cô mang chút nước đến tiếp tế chắc cũng hợp lý mà?
Như vậy, cô sẽ có lý do chính đáng để đến rừng cây nhỏ rồi!
Tiền Thiên Thiên ôm thẻ cơm, lạch bạch chạy tới cửa sổ bán hàng, ngọt ngào nói:
“Dì ơi, cho cháu một thùng Coca.”
Tần Việt thích uống Coca.
Dì bán hàng thấy cô bé nhỏ con, có hơi ngạc nhiên:
“Một thùng luôn à? Một mình cháu khiêng được không đó?”
Tập Taekwondo mà không có chút sức lực sao được, Tiền Thiên Thiên giơ tay lên, hào sảng nói:
“Dì yên tâm đi ạ, cháu khỏe lắm, không vấn đề gì đâu!”
Quẹt thẻ xong, dì bán hàng đẩy thùng Coca ra.
Tiền Thiên Thiên: “…”
Một thùng Coca chẳng phải mười hai chai sao? Sao lại tới hai mươi tám chai!
Đối diện với ánh mắt hiền từ của dì bán hàng, đã lỡ mạnh miệng rồi, Tiền Thiên Thiên chỉ có thể gắng gượng cười, ôm thùng Coca lên, cố tỏ ra nhẹ nhàng.
“Giỏi lắm.” Dì bán hàng giơ ngón cái khen, nhưng vẫn lo lắng hỏi:
“Con bé này, chắc cháu khiêng nổi đó chứ?”
Tiền Thiên Thiên nghiến răng bật ra một chữ:
“…Nổi ạ!”
Giờ đang lúc cao điểm ăn trưa, căn tin rất đông người. Tiền Thiên Thiên tránh đám đông, vừa chậm rãi di chuyển ra ngoài, vừa u sầu nghĩ ngợi đủ điều.
Rừng cây nhỏ ở đâu? Bao xa? Cô phải ôm nguyên thùng nước này đi tìm à? Tại sao không mua một chai mà lại ôm nguyên thùng chứ!
Đúng là bị chồng nhỏ chọc cho đầu óc loạn hết rồi.
“Đó chẳng phải là Tiền Tiền Tiền sao?” Tần Việt dẫn một đám bạn đi từ cửa bên kia vào căn tin, Khúc Thiên Nguyên cao lớn, lướt qua đám đông liền thấy Tiền Thiên Thiên, bật cười:
“Cô ấy khiêng cả thùng Coca to tướng đó làm gì thế?”
“Khiêng thùng Coca mà nhìn vẫn nhẹ tênh, khỏe thật đấy.” Một nam sinh cười hì hì, “Bảo sao học Taekwondo, đúng là nữ lực sĩ.”
Tần Việt hờ hững liếc sang, hai giây sau, nói:
“Nhìn không ra à? Cô ấy đang cố làm ra vẻ nhẹ nhàng đấy.”
“Sao có thể.” Khúc Thiên Nguyên còn nhớ rõ cảnh bị Tiền Thiên Thiên đá ngã hôm trước, “Anh đừng xem thường người ta.” Dù gì cũng là cô gái thích mình, phải bảo vệ chút chứ.
Tần Việt nhướng mày:
“Tin không, chưa ra được khỏi căn tin, cô ấy sẽ ném thùng Coca xuống đất.”
Khúc Thiên Nguyên bảo vệ Tiền Thiên Thiên:
“Nếu không khiêng nổi thì mua nguyên thùng làm chi? Không tin.”
Tần Việt: “Cược không?”
Khúc Thiên Nguyên tự tin đầy mình:
“Nếu em thắng, anh cho em mượn con xe mô tô một tuần.”
Tần Việt cong môi:
“Một tháng giặt vớ.”
Khúc Thiên Nguyên: “Khoan! Sao em được có một tuần mà anh lại bắt em trả cả tháng?”
Một nhóm người đứng yên tại chỗ quan sát Tiền Thiên Thiên vận chuyển Coca. Còn cách cửa căn tin tầm hai mét, cô đột nhiên khựng lại.
Khúc Thiên Nguyên căng thẳng, âm thầm cổ vũ trong lòng: Cố lên cố lên!
Tiền Thiên Thiên xoay thẳng đầu nhìn về phía họ, giây tiếp theo, thùng Coca trong tay rơi bịch xuống đất, cô cũng ngồi phịch xuống luôn.
“Chết rồi, chắc đập trúng chân rồi!” Khúc Thiên Nguyên vội vàng lao tới.
Tần Việt nhíu mày, vốn không định để ý, do dự một chút lại nói:
“Mấy cậu đi gọi cơm trước đi.” Rồi cũng đuổi theo.
Tiền Thiên Thiên không ngờ lại gặp Tần Việt ở căn tin vào lúc này, chẳng phải anh ấy đi rừng cây nhỏ rồi sao? Sao quay lại nhanh thế?
Vừa sốc, lại thêm tay đã mỏi rã rời, lực buông lỏng, thùng Coca liền rơi thẳng xuống, một cơn đau nhói truyền đến từ ngón chân cái.
“Tiền Tiền Tiền, đập ở đâu rồi? Có đau không? Không sao chứ?” Khúc Thiên Nguyên định đỡ cô dậy, thấy mắt cô đỏ hoe thấy rõ, lập tức không dám động vào.
Tiền Thiên Thiên rít qua kẽ răng, từng chữ từng chữ:
“Tớ tên… Tiền… Thiên… Thiên!”
“Được được được.” Thấy mặt cô trắng bệch, Khúc Thiên Nguyên nói, “Hay để tớ cõng cậu đi phòng y tế nhé?”
Tiền Thiên Thiên lắc đầu, hỏi:
“Các cậu tới rừng cây nhỏ chưa?”
Khúc Thiên Nguyên cảm động nghĩ: Cô ấy bị thương rồi mà vẫn quan tâm đến bọn mình.
“Rồi, nhưng đám nhóc lớp A4 toàn thứ nhát gan, bị đánh mấy cái đã te tua bỏ chạy. Giải quyết xong bọn tớ qua đây ăn cơm luôn.”
Tiền Thiên Thiên liếc ra sau lưng cậu, Tần Việt đút tay vào túi bước tới, ánh mắt chạm phải cô rồi lướt xuống chân:
“Đập trúng đâu?”
Vừa dứt lời, cô gái trước mặt òa khóc thành tiếng.
Tần Việt: “…”
Tiền Thiên Thiên ngước khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nhìn cậu, giọng nức nở:
“Đau…”
Ngày thường, mỗi lần cô bị trầy xước gì đó, Tần Việt đều sẽ nghĩ cách dỗ dành, chuyển hướng chú ý của cô.
Người trước mặt rõ ràng là chồng cô, nhưng giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, lạnh lùng.
Nỗi đau dưới chân như châm thêm vào lòng, khiến nước mắt cô cứ thế tuôn mãi không ngừng.
“Đau ở đâu thế?” Khúc Thiên Nguyên quýnh lên, “Chân à?”
Tiền Thiên Thiên gật đầu, cúi thấp mặt, lấy mu bàn tay lau nước mắt, khuôn mặt trắng đến gần như trong suốt.
Khúc Thiên Nguyên cẩn thận nâng chân trái cô lên, định cởi giày thì Tần Việt nói:
“Chân kia.”
Khúc Thiên Nguyên: ????
Tần Việt đột nhiên ngồi xổm xuống, cởi chiếc giày bên phải của cô ra.
Tiền Thiên Thiên đi đôi vớ thỏ con màu hồng nhạt, bàn chân nhỏ nhắn như chính cô vậy. Khúc Thiên Nguyên thò đầu nhìn:
“Ái dà, chảy máu rồi!”
Cô theo phản xạ nhìn sang, chỗ đầu ngón chân đã bị máu thấm đỏ cả vớ.
Tiền Thiên Thiên có một tật xấu: sợ máu. Không kịp chuẩn bị, hình ảnh vết máu trước mắt đột nhiên phóng đại, kết hợp với cơn đau, cô liền tối sầm mặt mày, không còn biết gì nữa.
Khúc Thiên Nguyên hốt hoảng:
“Ngất vì đau rồi hả? Mau mau mau, đưa đi phòng y tế!”
Cậu định cõng cô, nhưng loay hoay mãi vẫn không nâng được. Tần Việt đẩy cậu ra, bế ngang Tiền Thiên Thiên lên, sải bước đi nhanh ra khỏi căn tin, Khúc Thiên Nguyên đành nhặt lấy chiếc giày của cô.
Đi được vài bước, quay đầu lại thấy thùng Coca nằm lẻ loi dưới đất, cậu lại quay lại vác lên vai, chạy theo sau.
“...Tần Việt…” Người trong lòng lẩm bẩm một câu, Tần Việt khựng chân, lắng nghe kỹ lại thì chẳng nghe thêm gì nữa.
Chẳng bao lâu sau đã đến phòng y tế, lúc Tần Việt đẩy cửa bước vào, bên trong có hai nữ sinh đang được bác sĩ phát thuốc. Mới đầu họ không nhận ra cậu, đến khi nhận ra thì lập tức né sang một bên, im thin thít không dám thở mạnh.
Tần Việt đặt Tiền Thiên Thiên nằm lên giường bệnh, Khúc Thiên Nguyên nói với bác sĩ:
“Mau khám cho cô ấy đi, đập trúng chân rồi.”
Bác sĩ bảo hai nữ sinh ra ngoài lấy thuốc. Khúc Thiên Nguyên sốt ruột thúc giục:
“Bác sĩ ơi nhanh lên với, đừng có chậm chạp! Xem có nghiêm trọng không, có gãy xương không!”
“…” Bác sĩ là người từng trải, không nổi nóng, chỉ đi tới xem một cái rồi hỏi:
“Sao lại ngất vậy?”
“Chắc vì đau quá.” Khúc Thiên Nguyên đáp.
Bác sĩ lắc đầu, quay sang Tần Việt đang đứng cạnh giường:
“Em cởi vớ giúp cậu ấy.”
Tần Việt ra vẻ “ đang sai ai thế”, bác sĩ nhìn chằm chằm anh, Khúc Thiên Nguyên liền xung phong:
“Để em để em!”
Khúc Thiên Nguyên cẩn thận động tay, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cậu cởi vớ cho con gái, cứ thấy là lạ, loay hoay mãi mà vẫn chưa xong.
“Em qua đây.” Bác sĩ trường không chịu nổi nữa, đẩy Tần Việt tới gần. Cậu ta mặt lạnh tanh, kéo vớ của Tiền Thiên Thiên xuống, ba giây sau đã cởi xong.
Tiền Thiên Thiên lập tức bị đau đến mức tỉnh cả ngủ.
Tần Việt: “……”
Bác sĩ đến kiểm tra, dùng tăm bông lau sạch máu, xem một lúc rồi nói:
“May mà không tổn thương đến xương, chỉ rách da thôi. Bôi thuốc là được, mấy ngày tới đừng để dính nước.”
Nói xong, ông ấy quay sang tủ lấy thuốc. Không khí giữa ba người bỗng trở nên khó xử đến kỳ lạ.
Khúc Thiên Nguyên cười hì hì phá tan sự im lặng:
“Tiền Tiền Tiền, đừng sợ, không sao rồi.”
Tiền Thiên Thiên: “……”
Cô lười chỉnh lại cái tên cậu ta gọi.
Ánh mắt cô khẽ liếc sang thùng rác — trên đó có mấy que tăm bông dính máu — cô vội quay mặt đi, hít sâu mấy hơi.
Tần Việt trông thấy phản ứng đó, như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi:
“Cậu sợ máu à?”
Tiền Thiên Thiên đáng thương gật đầu.
Tần Việt liền đá thùng rác ra xa. Khúc Thiên Nguyên ghé đầu lại gần, tấm tắc:
“Thì ra là sợ máu à. Giờ còn đau không? Lúc nãy cậu khóc to quá, làm tớ hết hồn.”
Tiền Thiên Thiên chỉ muốn úp mặt vào gối. May là Khúc Thiên Nguyên nhảy đề tài nhanh:
“Mà sao cậu bê cả thùng nước ngọt to thế làm gì vậy?”
“Chẳng phải các cậu ra rừng cây nhỏ chơi sao, tớ nghĩ tớ không tham gia nhưng vẫn có thể mang nước cho mọi người…” Cô lí nhí đáp, vừa nói vừa liếc nhìn Tần Việt. Khi Khúc Thiên Nguyên trò chuyện với cô, Tần Việt vẫn đứng ở cuối giường bệnh, quay mặt ra cửa, tay đút túi, cả người toát lên vẻ… muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Khúc Thiên Nguyên vui vẻ reo lên:
“Thì ra là mang cho tớ à!”
Cậu ta tự động chuyển “các cậu” trong lời cô thành “cậu”.
Đúng lúc đó, hệ thống vang lên:
【Đinh! Xin chú ý, độ thiện cảm của Tần Việt với bạn -10, tổng thiện cảm: -20.】
Cái gì?!
Một giây sau, Tần Việt quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt Tiền Thiên Thiên, trầm giọng nói:
“Không biết lượng sức à? Đã không bê nổi còn cố làm gì, thể hiện cái gì hả?!”
Khúc Thiên Nguyên: “……”
Lần này Khúc Thiên Nguyên không dám bênh bạn thân, trừng mắt với Tần Việt, ra hiệu cậu bớt dữ:
“Anh Việt, người ta là con gái đấy, anh dữ dằn gì chứ. Cô ấy còn đang bị thương, anh đừng làm cô ấy sợ.”
Tiền Thiên Thiên thì vẫn còn đang đắm chìm trong cú sốc vì độ thiện cảm tụt thảm hại, hoàn toàn không để ý Tần Việt đang mắng gì. Cô bật người ngồi dậy, thẳng lưng, tròn mắt nhìn Tần Việt.
Bác sĩ bưng thuốc đến:
“Đã sợ máu thì ngoan ngoãn nằm yên, đừng để ngất thêm lần nữa.”
Trong đầu Tiền Thiên Thiên, cô đang đập hệ thống mấy nghìn cú tơi tả. Khúc Thiên Nguyên tưởng cô sắp khóc vì bị Tần Việt mắng, định lên tiếng dỗ dành, nhưng thấy cô đột nhiên gật đầu lia lịa, còn thành khẩn nói với Tần Việt:
“Cậu nói đúng. Tớ không nên cố quá. Xin lỗi cậu nha.”
Tần Việt: “……”
Cậu ta nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ ngốc, nhưng khi bắt gặp ánh mắt trong veo của cô, cùng với nụ cười ngọt như mật, không hề có chút giận dỗi hay ấm ức nào—tim Tần Việt bỗng khựng lại một nhịp, cau mày quay mặt đi.
Bác sĩ bắt đầu bôi thuốc cho Tiền Thiên Thiên, cô nghiêng đầu bảo hai cậu thiếu niên:
“Cảm ơn hai cậu đưa tớ tới đây. Tớ ổn rồi, hai cậu đi ăn đi.”
Tần Việt lập tức quay người bỏ đi, Khúc Thiên Nguyên đành chạy theo.
Tiền Thiên Thiên nhắc:
“Nước ngọt…”
Khúc Thiên Nguyên vác thùng nước đi cùng Tần Việt, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Em thấy Tiền Tiền Tiền thật sự rất tốt, đối xử với em nhiệt tình thế kia, hình như em bắt đầu thích cô ấy rồi.”
Ánh mắt Tần Việt khẽ động:
“Cậu thấy cô ấy thích cậu chỗ nào?”
“Cả hai mắt của em đều thấy.” Khúc Thiên Nguyên nói chắc nịch.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiền Thiên Thiên bất chợt hiện lên trong đầu Tần Việt, cậu ta vứt lại một câu:
“Muốn thích ai thì thích, liên quan gì đến tôi.”
Rồi sải bước bỏ đi.
Khúc Thiên Nguyên nhìn theo bóng lưng cậu bạn, lẩm bẩm:
“Bị ăn nhầm thuốc à?”
Tần Việt vừa rời khỏi, nụ cười trên mặt Tiền Thiên Thiên cũng tắt ngấm. Cô cắn chặt lấy mép chăn, coi như đang cắn Tần Việt.
Bác sĩ ngẩng đầu liếc nhìn, nhắc:
“Em này, cái chăn này hôm nay chưa giặt đâu.”
“……” Tiền Thiên Thiên lập tức buông ra. Bác sĩ tiếp tục bôi thuốc, cô ủ rũ hỏi:
“Thầy ơi, chân em có để lại sẹo không ạ?”
Bác sĩ lạnh nhạt:
“Em đang nghi ngờ tay nghề của thầy à?”
Hả? Cái này liên quan gì đến tay nghề chứ… Tiền Thiên Thiên mệt mỏi đến mức không muốn nói nữa.
Cô nhớ Tần Việt rồi.
Muốn đánh cho Tần Việt một trận ra trò.
Ngay lúc đó, ở trước cửa phòng y tế, chân Tần Việt trượt một cái suýt nữa thì ngã.
“Khỉ thật.”