Editor: Nha Đam

Tần Việt khẽ nghiêng đầu nhìn Tiền Thiên Thiên. Cô gái nhỏ nhắn, gương mặt chỉ chừng một bàn tay, làn da trắng mịn như sứ, tựa khối ngọc thượng hạng anh từng thấy, dưới ánh nắng lại như tỏa sáng dịu nhẹ.

Ánh mắt anh lướt qua Khúc Thiên Nguyên đang lồm cồm bò dậy, nhướng mày định mở miệng, thì từ cửa lớp bỗng vang lên một tiếng quát như sấm:

“Làm cái trò gì đấy hả! Ngứa đòn rồi phải không! Tất cả mau cút về chỗ cho tôi!!”

“Thầy Tào tới rồi.” Khúc Thiên Nguyên huých khuỷu tay vào Tần Việt, hạ giọng: “Anh Việt, đi nữa không?”

“Tan học trưa rồi tính.” Tần Việt vừa dứt lời, cả bọn nam sinh như bầy thỏ bị kinh động, nháy mắt đã phóng về chỗ ngồi. Tốc độ ấy khiến Tiền Thiên Thiên khẽ sững sờ.

…Quả thực là được huấn luyện bài bản.

“Em là Tiền Thiên Thiên phải không?”

Cô quay đầu, trước mắt là một người đàn ông hơn bốn mươi, bụng hơi phệ, vầng trán bóng loáng, tay cầm thước dài, cả gương mặt như viết bốn chữ lớn: Tôi đang rất tức giận.

Tiền Thiên Thiên ngoan ngoãn gật đầu, lễ phép: “Chào thầy Tào ạ.”

Chủ nhiệm lớp 10A3 tên là Tào Phi, học sinh trong trường đều gọi ông bằng biệt danh “Tào Bóc Lột”. Trường Tam Trung tuy là trường trọng điểm, nhưng học sinh trong trường lại xuất thân đủ kiểu, không thiếu những học sinh được “mua suất” vào, nên bầu không khí không mấy tốt đẹp, nhiều lớp có không ít học sinh cá biệt.

Bố Tiền vì lo con gái cưng bị bắt nạt nên đã nhờ người điều tra kỹ càng, biết được lớp 10-7 có môi trường học tập tốt nhất, học sinh cũng đa phần có gia cảnh đàng hoàng, giáo viên chủ nhiệm lại hiền lành dễ mến, vì thế ông định để cô chuyển vào lớp đó.

Ai ngờ con gái cưng chẳng chọn lớp nào khác, lại nhất quyết chọn lớp nhiều rắc rối nhất – lớp A3. Không cản được, ông đành chiều theo. Nhờ vậy, Tiền Thiên Thiên đã nắm được kha khá thông tin về lớp này.

Tào Phi tuy tức sắp nổ phổi, nhưng thấy học sinh mới ngoan ngoãn lễ phép, nét nghiêm khắc trên gương mặt cũng dịu đi đôi chút: “Đến trường rồi sao không gọi cho thầy?”

Nói xong quay phắt vào lớp quát lớn:

“Nhìn gì mà nhìn, chuông reo không nghe thấy à?!”

Đáp lại ông là một tràng tiếng "xì" dài lê thê.

Tào Phi: “……”

“Các cậu nhìn xem, Tào Bóc Lột mà cười lên thì trông chẳng khác gì quả dưa hấu nứt toác.” Khúc Thiên Nguyên làm một biểu cảm khoa trương, khiến cả đám học sinh phá ra cười nghiêng ngả.

Tào Phi đen mặt dắt Tiền Thiên Thiên lên bục giảng, ánh mắt cô lại dừng trên người Tần Việt — cậu đang gục xuống bàn, nhét tai nghe, thản nhiên nghịch điện thoại.

Tiền Thiên Thiên: “……”

Cô hơi hoang mang.

Lúc học cấp ba mà Tần Việt đã có thể dùng điện thoại rồi à? Đây không giống như mười năm sau đâu, thời ấy chưa ai cũng có điện thoại cả.

Tào Phi dùng khăn lau bảng gõ mạnh xuống bàn:

“Tôi có chuyện muốn thông báo! Đây là học sinh mới chuyển đến, mấy đứa tử tế chút, ai mà bắt nạt là tôi xử!”

Lớp học xôn xao hẳn lên, Khúc Thiên Nguyên vắt chân đá vào chân bàn, cười hì hì:

“Ôi chao, thì ra là học sinh mới à, hoan nghênh hoan nghênh~”

Tần Việt ngước mắt liếc cậu một cái, cậu lập tức hạ chân xuống, rồi huýt sáo một tiếng rõ dài về phía Tiền Thiên Thiên.

Tiền Thiên Thiên nghi ngờ sâu sắc: Tên này lớn lên có quai hàm rộng như thế, râu ria xồm xoàm đầy mặt, chắc là do hồi trẻ huýt sáo quá nhiều mà thành.

Tào Phi mệt mỏi, không thèm đôi co, quay sang nói với cô:

“Em tự giới thiệu đi.”

“Chào mọi người, mình tên là Tiền Thiên Thiên.” Cô bắt đầu đọc phần giới thiệu đã học thuộc từ trước:

“Mình hy vọng có thể trở thành bạn tốt của mọi người, cùng quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau…”

Giới thiệu xong, Khúc Thiên Nguyên hào hứng vỗ tay rầm rầm:

“Tốt! Very good!”

Sau đó còn trêu chọc:

“Tiền Tiền Tiền, tên hay đấy, nhà cậu chắc giàu lắm nhỉ~”

“Liên quan gì đến em.” Tào Phi trả lời thay, rồi nói tiếp,

“Em ngồi xuống đi.”

Ông chỉ vào chỗ trống giữa hàng thứ hai.

Tiền Thiên Thiên chỉ về phía gần cửa sổ:

“Thầy Tào, em muốn ngồi ở kia ạ.”

Trong lớp chỉ còn lại hai chỗ trống, cô chỉ vào chỗ gần cửa sổ ở hàng thứ tư — chính là bàn phía trước của Tần Việt.

Vừa dứt lời, cả lớp im phăng phắc.

Ai cũng biết, Tần Việt cấm người khác ngồi trước mặt cậu, ai dám ngồi là ăn đòn.

Mấy học sinh liếc cô với ánh mắt “sắp được xem kịch vui”.

Tào Phi cau mày, không ngờ học sinh mới lại chọn chỗ đó, ông ho khan một tiếng, mặt giật giật:

“Em…”

Khúc Thiên Nguyên cười hí hửng cắt lời:

“Tiền Tiền Tiền, qua đây ngồi đi~”

Tần Việt nhướng mắt nhìn cậu, Khúc Thiên Nguyên chớp chớp mắt, ghé sát thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy:

“Người ta thích em đó, chọn chỗ cũng chọn gần tớ, giúp em một lần nha Việt ca~”

Ánh mắt Tần Việt lướt qua người Tiền Thiên Thiên một vòng, cuối cùng lại gục xuống bàn như cũ.

“Được rồi đấy.” Khúc Thiên Nguyên cười tươi như hoa. Ngay cả Tào Phi cũng ngẩn người — vậy là Tần Việt đồng ý rồi à?

“Được.” Tào Phi nói, “Khúc Thiên Nguyên, tan học đến phòng giáo vụ lấy sách giáo khoa và đồng phục cho Tiền Thiên Thiên.”

“Dạ được luôn~” Khúc Thiên Nguyên hào hứng nhận lời.

Bạn cùng bàn của Tiền Thiên Thiên tên là Lâm Hy Lang, cậu bạn đeo kính, nho nhã, toát lên khí chất học sinh gương mẫu. Cậu mỉm cười thân thiện với cô.

Khúc Thiên Nguyên ngồi sau Lâm Hy Lang, bèn huých vai:

“Lang Lang, mình đổi chỗ nhé?”

Thấy Tiền Thiên Thiên quay đầu nhìn, cậu hất tóc, nở nụ cười mà bản thân cho là “đẹp trai nhất hệ Mặt Trời”, kết quả… một viên phấn bay vèo tới trúng ngay trán cậu.

“Ai tự ý đổi chỗ, toàn bộ nhà vệ sinh nam trong trường để lại cho người đấy dọn sạch!” Tào Phi gầm lên.

Khúc Thiên Nguyên: “……”

Lâm Hy Lang đẩy gọng kính, lấy sách giáo khoa ra, nghiêng người nói nhỏ với Tiền Thiên Thiên:

“Cậu dùng tạm sách của tớ trước nhé.”

“Cảm ơn cậu.” Tiền Thiên Thiên cố kìm mọi thắc mắc, chăm chú nhìn lên bảng. Nhưng tâm trí cô thì cứ trôi về phía sau — nơi mà hệ hô hấp trong tim cô, hoàn toàn không có phản ứng.

Giữa tiết, cô không nhịn được, nhân lúc thầy đang viết bảng, lén quay đầu nhìn ra sau.

Tần Việt vẫn gục xuống bàn, ngủ ngon lành, Khúc Thiên Nguyên thì tư thế y chang.

Tiền Thiên Thiên: “……”

Tiền Thiên Thiên: “…………”

“Họ… luôn như vậy à?” Cô không nhịn được, thì thào hỏi bạn cùng bàn.

Lâm Hy Lang: “?”

Cô khẽ liếc về phía sau.

Lâm Hy Lang mỉm cười: “Cậu nhìn quen rồi sẽ thấy bình thường.”

Tiền Thiên Thiên: “……”

Không, cô không quen nổi!

Chồng cô, học bá đứng đầu khối suốt bao nhiêu năm, bây giờ đang ở đâu rồi?

Có lần cô nổi hứng tổng vệ sinh nhà cửa, bình thường toàn là Tần Việt làm việc nhà, lần đó cô muốn ra dáng hiền thê một chút. Kết quả, khi mở ngăn kéo tủ quần áo, cô tìm thấy một chiếc hộp sắt, phản ứng đầu tiên là: Tần Việt cất tiền riêng!?

Nói thật, chuyện cô và Tần Việt quen nhau khá… ly kỳ.

Hồi đó đi mua sắm cùng bạn thân, bỗng nhiên trung tâm thương mại hỗn loạn, tiếng hét thất thanh vang lên khắp nơi. Thì ra có một kẻ điên xông vào tòa nhà, định gây án và kéo một người đi theo làm con tin...

Người “may mắn” đó chính là Tần Việt.

Khi ấy, cô đứng lẫn trong đám đông, nghe thấy anh đang chậm rãi nói chuyện với tên cướp, khuyên hắn từ bỏ con đường sai trái, quay về làm người lương thiện gì đó… nghe đến mức cô chỉ muốn gào lên:

Anh trai à, lúc này mà còn bàn chuyện lý tưởng cuộc sống với kẻ cầm dao sao?

Tóm lại là cuối cùng, cô vận dụng hết vốn liếng Judo với Taekwondo học từ bé đến lớn, lao lên——anh hùng cứu mỹ nam thành công.

Hồi Tần Việt cầu hôn, anh còn nói một câu đầy tính “kinh điển”:

“Cứu mạng chi ân, lấy thân báo đáp.”

Câu đó làm cô cười muốn sái quai hàm.

Sau khi kết hôn, Tần Việt đưa hết tiền lương cho cô giữ. Bạn bè xung quanh đều nói anh là “nô lệ của vợ”, nên khi nghĩ tới chuyện Tần Việt lén giấu quỹ đen, phản ứng đầu tiên của cô lại là… vui!

Cái kiểu sung sướng khi nắm được điểm yếu của chồng, kiểu niềm vui xấu xa đầy đáng yêu ấy.

Ai ngờ vừa mở hộp ra, bên trong không phải tiền mà là tất cả giấy khen anh từng nhận được ở đại học, thêm vài bảng điểm hồi cấp ba, dù chữ viết đã mờ đi kha khá, nhưng vẫn nhìn ra được tổng thể.

Lúc đó cô mới phát hiện —— chồng mình đúng là học bá chính hiệu.

Tối hôm ấy, đợi Tần Việt về nhà, thấy cô dán đầy giấy khen lên tường phòng ngủ, anh cười đến không ngậm miệng nổi.

-----------

Buổi sáng trôi qua trong trạng thái mơ màng, Tiền Thiên Thiên định bụng tìm Tần Việt nói chuyện, nhưng cuối cùng lại không biết nên nói gì.

Ngược lại, có không ít bạn học chủ động đến bắt chuyện, giúp cô nhanh chóng lấy lại cảm giác thời học sinh.

Tan học buổi trưa, một nữ sinh rủ cô cùng đi ăn ở căn tin. Tiền Thiên Thiên mỉm cười từ chối:

“Xin lỗi nhé, cậu đi trước đi, tớ chép nốt mấy phần ghi chú rồi ra sau.”

Tần Việt ngồi bàn sau đã đứng dậy. Khúc Thiên Nguyên thì ngủ đến mức nước miếng chảy ròng ròng, sắp ngáy đến nơi.

Tần Việt đưa mũi chân khẽ hích vào chân ghế của cậu ta:

“Dậy.”

Khúc Thiên Nguyên bật dậy như lò xo, mắt còn lim dim, ngơ ngác đảo một vòng:

“Ơ… tan học rồi à?”

Ngay lúc ấy, ngoài hành lang vang lên một giọng lè nhè, ngông nghênh hết cỡ:

“Ê, mấy thằng kia Xách dép theo anh mày đi chơi!”

Là đám lớp A4.

“Má nó chứ!” Khúc Thiên Nguyên như bị giội gáo nước lạnh, bừng tỉnh hẳn, hét vang:

“Đứng lại đó cho ông!!!”

Đa số con trai trong lớp vẫn chưa đi, ánh mắt Tần Việt thoáng vẻ lạnh lẽo. Anh tháo một cúc áo sơ mi, dẫn đầu bước ra ngoài, đám con trai lập tức theo sau.

Tiền Thiên Thiên khép sách, lặng lẽ theo sau, vừa ra khỏi cửa đã thấy Tần Việt dừng lại, quay đầu:

“Con gái đừng xen vào.”

“Nhưng tớ có thể giúp mà.”

Thấy bao ánh mắt đổ dồn về mình, Tiền Thiên Thiên cong mắt cười dịu dàng:

“Hơn nữa tớ cũng là một phần của lớp, chẳng lẽ không nên góp sức?”

Tần Việt đối diện với ánh mắt sáng long lanh của cô, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cơn bực bội lạ thường, khó chịu nói:

“Đánh nhau mà dẫn con gái theo, cậu tưởng mình là linh vật à?!”

“Lâm Hi Lăng, giữ cô ấy lại.”

Tiền Thiên Thiên: “…”

Cô bị Lâm Hi Lăng chặn lại, đành trơ mắt nhìn Tần Việt dẫn cả đám người rời đi.

“Cậu không đi à?”

“Tớ không giỏi đánh nhau.” Lâm Hi Lăng đẩy gọng kính, thấy cô có vẻ buồn bã, bèn giải thích,

“Anh Việt không cho cậu đi là có lý do. Cho dù cậu biết Taekwondo đi nữa, cậu vẫn là con gái, lại mới chuyển đến, không có lý gì để cậu dính vào chuyện này cả.”

“…Ừm.” Tiền Thiên Thiên miễn cưỡng chấp nhận.

Rất nhanh sau đó, trong lớp chỉ còn mình cô. Nhìn quanh một vòng, cô tiến lại bàn của Tần Việt, cẩn thận lật xem sách của anh.

Xem một hồi, cô lại bất giác ngồi phịch xuống, bất lực.

Ông chồng dịu dàng chu đáo của cô đâu rồi? Mười năm trước mà khác biệt đến mức này luôn hả???

“——Hệ thống!!!”

Dù cô gọi thế nào, hệ thống vẫn không hề đáp lại.

Tiền Thiên Thiên hít sâu, buộc mình bình tĩnh lại. Dù sao thì, bất kể Tần Việt của mười năm trước có tính khí ra sao… anh vẫn là chồng cô.

Huống hồ, mỗi giai đoạn con người đều sẽ có những tính cách khác nhau. Còn trẻ thì nóng nảy hơn cũng đâu có gì lạ.

Tâm trạng dần nhẹ nhõm, cô bắt đầu xem kỹ sách học của Tần Việt, muốn tìm hiểu thử cách anh ghi chú ra sao.

Kết quả vừa mở ra, sách mới tinh như vừa được mang về từ hiệu sách.

Chỉ có trang cuối cùng là có thêm vài nét vẽ —— một cái đầu người.

Tiền Thiên Thiên nhìn qua nhìn lại mấy lần, cố gắng lắm mới nhận ra hình như là con gái.

Trên đầu nhân vật đó còn chất đống… những đồng xu vàng nặng trĩu.

Một tia sáng vụt qua đầu óc, cô chợt hiểu ra —— người trong tranh là cô!

Tiền Thiên Thiên: “…”

Khuôn mặt cô cuối cùng cũng không kìm được mà đen sì lại.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play