Trời giá rét, gió lạnh hanh khô. Sở Úc khẽ vuốt nhẹ những gai nhọn trên cành mận gai, dường như đang nghiêm túc đánh giá xem hình cụ này có thật sự phát huy được công dụng hay không.
Vốn nghĩ Thái tử chắc chắn sẽ không thực sự dùng cành mận gai đánh người, Vương Trì Nghị trong lòng cũng chưa từng chuẩn bị tinh thần cho việc đó. Không thể nào… Chẳng lẽ Thái tử thật sự định dùng thứ này đánh vào người hắn sao?
Hắn cúi đầu, hung tợn liếc gã sai vặt bên cạnh một cái. Chính là tên này đi tìm cành mận gai kia...hắn chẳng hề biết thứ đó có thể được dùng lên chính người chủ tử mình, còn tưởng rằng là để trừng phạt người khác, nên tốn không ít công sức để tìm cho vừa ý chủ. Lúc này mặt hắn trắng bệch, ruột gan như bị xoắn lại vì hối hận.
“Hừ…” Một tiếng hừ nhẹ mang theo vài phần trêu chọc, Sở Úc lật tay nắm lấy cành mận gai, thử vung lên một cái để cảm nhận cảm giác trong tay, rồi nghiêng đầu nói với Yến Hoài:
“Yến Hoài, thứ này… thật đúng là thú vị.”
Yến Hoài lập tức hiểu được ý của Điện hạ, bật cười đáp: “Không sai, xem ra Trì Nghị công tử cũng có thành ý. Nếu đã có lòng đến thế, chúng ta mà phụ bạc thì cũng thiệt thòi cho Trì Nghị công tử.”
Hai người lời qua tiếng lại, khiến Vương Trì Nghị kinh hồn bạt vía. Hắn vội ngẩng đầu, gượng nở một nụ cười lấy lòng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play