Chương 9: Bé đáng thương bị cha ruột hại chết (9)
“Anh cả, nhà của mẹ thì em cũng có phần, anh không có quyền nói!” Gã cha vô liêm sỉ lớn tiếng gào lên.
Bác cả tức đến nghẹn họng, mẹ còn đang khỏe mạnh sờ sờ, vậy mà thằng hai này đã vội vàng tính toán đến chuyện thừa kế tài sản, chẳng phải đang cố ý làm mẹ tức giận hay sao?
Nghĩ đến đây, bác cả cẩn thận liếc nhìn sang bà nội một chút, thấy bà nội vẫn rất bình tĩnh, có lẽ đối với người con thứ hai này, bà đã hoàn toàn thất vọng từ lâu rồi.
Lúc này, bà nội lên tiếng: “Các anh nói đều đúng cả, nhà của tôi, tôi muốn làm gì thì làm. Hiện giờ tôi quyết định luôn, lập di chúc ngay bây giờ, sau này nhà sẽ chia đều cho ba đứa cháu nội, ai khác đừng có mà mơ tưởng nữa.”
Bà nội vừa nói xong, dì ghẻ lập tức nhảy dựng lên: “Còn con bé Trương Quỳnh nhà chúng tôi nữa mà, nó cũng là cháu ruột của mẹ đấy. Còn Hứa Trường Ninh kia, nó đâu còn mang họ Trương nữa, dựa vào cái gì mà chia cho nó!”
“Dựa vào cái nhà này là của tôi, đồ của tôi, tôi muốn chia thế nào thì chia!” Bà nội dứt khoát chốt lại một câu, bác bỏ hoàn toàn yêu cầu vô lý của gã cha ruột và mẹ kế muốn dọn vào đây ở, đồng thời lần đầu tiên công khai chuyện thừa kế.
Bác cả túm cổ lôi gã cha ra ngoài, mẹ kế còn định ở lại ăn vạ, liền bị Trường Ninh nắm cổ áo ném thẳng ra cửa. Bà nội đã lên tiếng rồi, cô cũng chẳng cần khách khí nữa.
Mẹ kế thân hình mập mạp, bị Trường Ninh túm cổ áo lôi đi, chỉ nghe thấy “xoẹt” một tiếng, áo của bà ta đã bị xé rách toạc.
Ra đến cửa tòa nhà, gã cha thấy mẹ kếbị Trường Ninh ném ra như vậy, tức giận muốn lao vào đánh nhau với Trường Ninh. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo như nhìn người chết của cô, trong đầu ông ta lập tức hiện lên cảnh tượng năm xưa cô cầm dao đâm về phía ông, như thể thật sự sẽ giết chết ông ta vậy.
Gã cha lập tức run sợ, kéo theo mẹ kế nhanh chóng chạy trốn mất dạng.
Sau khi hai kẻ phiền phức kia đi khỏi, bác cả và ba người Trường Ninh lại cùng nhau vây quanh bà nội, cố gắng làm bà vui vẻ, không muốn để chuyện này làm ảnh hưởng tâm trạng của bà.
Bà nội nhìn người con cả đã gần năm mươi tuổi, lại nhìn ba đứa cháu đã trưởng thành, bọn họ đều đang cố gắng dỗ dành bà, tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng bà vô cùng an ủi. Dù rằng thằng hai kia chẳng ra gì, nhưng những đứa con cháu còn lại đều rất tốt.
“Được rồi, mẹ cả đời này đã trải qua bao nhiêu chuyện, chút chuyện nhỏ này làm sao làm mẹ tức được?” Bà nội cười nói, “Nhưng chuyện nhà cửa, đúng là nên định luôn đi. Lúc nào mẹ còn sống thì mẹ ở, khi nào mẹ mất rồi thì bán đi, chia đều cho ba đứa cháu.”
“Bà nội, cháu không cần đâu, bà cứ chia cho anh cả và em trai cháu đi.” Trường Ninh lập tức nói.
Bao nhiêu năm nay là bà nội nuôi dưỡng cô, mặc dù ai cũng biết cô tự kiếm được tiền, có khi còn chẳng dùng tiền của bà, thậm chí còn chu cấp thêm cho bà nữa. Nhưng bà nội thật lòng yêu thương cô, quan tâm cô còn hơn cả hai người anh em họ kia.
Gia đình bác cả và chú ba đều biết rõ sự “thiên vị” này, nhưng họ chưa từng nói gì, ngược lại đều rất thương yêu, chăm sóc cô. Thỉnh thoảng bác gái và thím ba còn mua quần áo mới cho cô nữa.
Trường Ninh làm sao có thể tranh đoạt căn nhà này với họ?
Trường Ninh vừa dứt lời, bà nội liền xua tay: “Chuyện này nghe lời bà, mấy đứa không cần xen vào. Thằng cả à, khi nào có thời gian, mẹ viết sẵn di chúc, chúng ta ra công chứng luôn, tránh sau này lại có người làm loạn lên.”
Bác cả lập tức đồng ý.
Chuyện lập di chúc sớm như vậy là hoàn toàn đúng đắn, tránh được rất nhiều tranh cãi về sau. Nếu như bà nội không nhắc tới, bác cả chắc chắn sẽ không đề cập, nhưng bây giờ mẹ chủ động nói ra, bác cả đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Chuyện này về cơ bản không ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống của Trường Ninh, sau đó gia đình gã cha ruột cũng không xuất hiện nữa.
Trường Ninh cũng tiện thể nghe ngóng tình hình bên đó, biết rằng cô em gái cùng cha khác mẹ kia, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì học ở một trường dạy nghề. Vốn có thể vào làm nhân viên phục vụ tại một nhà khách quốc doanh, nhưng cô ta lại không chịu làm, cứ thế ở nhà thất nghiệp, mãi cũng không tìm được công việc tử tế nào.
Người chồng mà cô ta tìm được cũng không có nghề nghiệp ổn định, ngoại trừ vẻ ngoài hơi được mắt một chút thì hoàn toàn chẳng có ưu điểm gì. Thế mà cô em này lại chết mê chết mệt hắn, kiên quyết cưới cho bằng được.
Vì bà nội từ chối yêu cầu dọn vào nhà, gã cha ruột và cô em cùng cha khác mẹ cuối cùng vẫn phải sống chung một chỗ. Bốn người chen chúc trong một căn hộ chỉ có một phòng ngủ nhỏ xíu.
Căn phòng ngủ duy nhất thuộc về đôi vợ chồng trẻ, gã cha ruột và mẹ kế chỉ có thể sống tạm ở phòng khách nhỏ.
Phòng khách nhỏ đúng nghĩa là rất nhỏ, thông thẳng sang bếp, muốn vào bếp thì bắt buộc phải đi ngang qua phòng khách này.
Nếu đặt một chiếc giường đôi trong phòng khách thì sẽ không còn lối đi lại. Hết cách, họ chỉ đành dùng một chiếc giường sofa gấp gọn, ban ngày làm ghế, buổi tối kéo ra làm giường ngủ.
Từ khi kết hôn, đôi vợ chồng trẻ kia càng ngày càng vô tư mà ăn bám, trực tiếp lấy luôn thẻ lương của cha ruột. Không những hai người chi tiêu thoải mái, người chồng còn lấy tiền gửi về nhà ở quê.
Gã cha cực khổ làm việc cả tháng, đến một xu cũng không nhìn thấy, đều bị cô em gái kia tiêu sạch. Cả nhà bốn người đều sống dựa vào tiền lương ít ỏi của mẹ kế, ngày tháng còn khốn khó hơn xưa.
Tốt lắm! Nếu như cô em gái này không thể sinh ra một đứa con thiên tài tự biết kiếm sống, thì gia đình này về cơ bản đã hết hi vọng thay đổi vận mệnh trong quãng đời còn lại của Trường Ninh.
Mặc dù trong tâm nguyện ban đầu của nguyên chủ không có mục tiêu trả thù, nhưng bản thân Trường Ninh không muốn bọn cặn bã kia sống quá thoải mái, nếu không thì làm sao cô nguôi ngoai được sự uất ức mà nguyên chủ phải chịu đựng ở kiếp trước?
Những năm gần đây, dưới sự ảnh hưởng thầm lặng của Trường Ninh, tư tưởng và lối sống của bà nội cũng thay đổi rất nhiều. Nói một cách đơn giản, chính là bà đã từ bỏ lối sống tiết kiệm quá mức trước đây, chịu chi tiền cho bản thân hơn rồi.
Đương nhiên, điều này cũng do sự bảo đảm của Trường Ninh. Bà nội biết rõ, dù chỉ làm thêm nhưng cháu gái kiếm được rất nhiều tiền.
Từ khi Trường Ninh trưởng thành, gần như năm nào cô cũng dẫn bà nội đi du lịch. Tầm nhìn bà nội ngày càng mở rộng, tinh thần vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Trường Ninh không học tiếp lên tiến sĩ nữa, mà trực tiếp tìm một công việc làm giờ hành chính.
Cô không muốn mất thời gian đi lại, bèn mua một căn hộ ba phòng ngủ gần công ty, đi bộ mười phút là tới chỗ làm.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, Trường Ninh nói với bà nội rằng cô đã vay ngân hàng mua nhà trả góp, mời bà đến ở chung với mình.
Bà nội đương nhiên từ chối. Dù Trường Ninh có năn nỉ thế nào, bà cũng nhất quyết không đồng ý.
“Cháu yên tâm, bà còn khỏe lắm. Hơn nữa còn có bác cả, chú ba lo cho bà, cháu cuối tuần về thăm bà là được rồi!”
Trường Ninh hết cách, đành thuê một dì quen biết trong khu dân cư trông nom bà nội giúp mình, lo bữa trưa và bữa tối cho bà, nếu có việc gì thì gọi điện báo cho cô.
Bà nội cũng quen biết người dì này bà ấy ly hôn từ sớm, sống một mình nhiều năm, nhân phẩm đáng tin, tính cách vui vẻ cởi mở, nói chuyện hợp với bà nội. Hơn nữa, từ khi bà nội tuổi ngày càng cao, bác cả và chú ba cũng thường xuyên lui tới thăm nom, hai anh em họ của Trường Ninh cũng hay chạy qua giúp đỡ, thành ra cô cũng chẳng có gì phải lo lắng nhiều.
Cứ như vậy, Trường Ninh chính thức bắt đầu cuộc sống một mình.
Ban ngày đi làm, buổi tối về nhà nghiêm túc chuẩn bị bữa cơm cho bản thân, ban công trong nhà cô trồng đầy hoa cỏ xanh mướt, nhìn một lượt đã thấy lòng nhẹ nhõm hẳn lên.
Còn việc dọn dẹp nhà cửa thì càng đơn giản Trường Ninh lấy ra từ không gian của mình một con robot thông minh, là món đồ cô từng thu vào từ một vị diện liên quan đến thời kỳ liên hành tinh. Trình độ công nghệ của nó vượt xa thế giới hiện tại, ít nhất về khả năng dọn dẹp thì hoàn toàn "ăn đứt" mấy con robot hút bụi đang lưu hành bây giờ, Trường Ninh không cần phải tự tay động vào việc gì nữa.