Chương 8: Bé đáng thương bị cha ruột hại thảm (8)

Bốn năm đại học trôi qua một cách thong thả, ngoài Trường Ninh ra, ba người còn lại đều chọn đi làm ngay sau khi tốt nghiệp.

Đinh Lệ vào làm biên tập cho một tòa soạn nổi tiếng ở phía Nam. Giang Nghiên thì trúng tuyển vào một đơn vị sự nghiệp, lương không cao nhưng có ký túc xá, lại còn có chỉ tiêu ở lại Bắc Kinh.

Trình Cảnh được nhận vào làm việc cho một tạp chí thời trang, coi như biến sở thích thành công việc.

Còn Trường Ninh thì được bảo lưu lên thẳng cao học cùng ngành tại trường cũ. Thực ra nếu thi cũng dễ đỗ, nhưng có thể được bảo lưu thì tội gì phải mất công nữa.

Nói trắng ra, Trường Ninh lười. Cô không muốn phải sớm tối đi làm, hơn nữa cũng chẳng có áp lực kinh tế gì, cuộc sống trong trường vẫn dễ thở hơn nhiều.

Thời đại học, cô tranh thủ thi lấy bằng lái xe trước khi Bắc Kinh bắt đầu áp dụng chế độ bốc thăm biển số, mua hẳn hai chiếc ô tô, tuy bình thường không mấy khi chạy, nhưng chủ yếu là để đề phòng sau này muốn mua cũng mua không được.

Chẳng phải có người bốc thăm biển số cả chục năm vẫn không trúng sao? Ở Bắc Kinh mà phải chạy xe biển tỉnh ngoài, mỗi lần ra đường còn phải xin giấy thông hành, kiểm định xe cũng phiền phức!

Dưới sự nhắc nhở của cô, bác cả và chú ba cũng kịp thời mua xe trước thời điểm áp dụng bốc thăm, giữ được biển số. Trường Ninh còn mở rộng "sự nghiệp bà chủ nhà trọ" gần trường, mua thêm ba căn hộ nữa. Thực ra việc cho thuê chỉ là phụ, cô đợi giá nhà tăng gấp vài lần rồi bán kiếm lời.

Mà thời điểm đó cũng không còn xa.

Tuy nhiên, chuyện cô mua nhà mua xe không hề nói với bà hay bác và chú. Dù sao biết ít thì đỡ lo. Họ biết cô kiếm tiền, nhưng không biết cô kiếm được bao nhiêu.

Vào một cuối tuần khi đang học năm nhất cao học, cha ruột và mẹ kế của Trường Ninh đến nhà bà. Dù sao cũng là con ruột, đã nhiều năm không gặp, bà vẫn không nỡ đuổi họ về, đành để hai người vào nhà.

Lúc đó Trường Ninh đang nằm chơi game trên ghế sofa phòng khách, thấy hai người liền chào bà rồi lẳng lặng về phòng, đến cả ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí.

Bà chỉ thở dài, không nói gì. Con trai mình còn chẳng ra dáng người cha, có lý nào lại đòi cháu gái phải làm một người con hiếu thảo?

Về đến phòng, Trường Ninh lập tức nhắn tin cho bác và chú: “Trương Tự Tân đến rồi, có vẻ không có ý tốt, mau tới hỗ trợ!”

Dù cha cô tới vì lý do gì, gọi bác cả và chú ba đến là đúng bài.

Trường Ninh cũng không rời mắt khỏi động tĩnh ngoài phòng khách, cô nghĩ cha mình dù tệ thế nào cũng không dám động tay với bà, nhưng mẹ kế thì không chắc. Lỡ như không đánh mà chỉ xô đẩy, cũng đủ khiến bà bị thương rồi.

Bác cả nhận được tin, lo lắng thằng hai bao năm không tới giờ đến gây sự, sợ y chọc bà tức giận nên lập tức gọi con trai cùng qua nhà bà. Chú ba hôm đó phải làm thêm, người đến hóng chuyện là em họ nhỏ của Trường Ninh.

Về phần cha cô, bà không vòng vo mà hỏi thẳng:

“Có chuyện gì mà hôm nay đến đây?”

Bà hiểu rất rõ con trai mình, không có việc thì đời nào xuất hiện.

Mẹ kế huých nhẹ vào tay chồng, ra hiệu để y lên tiếng.

Cha Trường Ninh nhìn bà một cái rồi cúi đầu, lí nhí:

“Con bé sắp lấy chồng rồi, quen một anh ở tỉnh ngoài mà nhà lại không có chỗ ở, vợ chồng con tính dọn qua ở cùng mẹ, nhường nhà bên kia cho tụi nó làm nhà tân hôn.”

Cô em kế đúng là di truyền nguyên xi cái kiểu yêu đương mù quáng của mẹ. Bị người ta dắt mũi một cái đã đâm đầu vào yêu anh chàng tỉnh lẻ, mà còn không phải loại chăm chỉ chịu khó gì cho cam, chỉ là một tên ăn chơi lêu lổng, ôm mộng vớ được cô gái Bắc Kinh để bám trụ lại đây.

Bà vừa nghe xong đã tức đến nghẹn thở:

“Đừng có mơ! Mấy năm nay chẳng thấy mày đâu, Tết nhất cũng không về thăm mẹ lấy một lần, giờ có chuyện thì lại mò đến. Mày không có chỗ ở, mẹ đây càng không có chỗ chứa mày!”

Có thể thấy bà tuy bình thường không nói gì, nhưng trong lòng vẫn rất giận và thất vọng với đứa con trai bất hiếu này.

Mà trách bà sao được? Cả ba người con, bà đối xử công bằng nhất có thể. Kết quả, con cả và chú ba đều rất tốt, lâu lâu lại ghé thăm mẹ, có việc gì thì xắn tay phụ giúp, đồ ăn ngon hay thứ gì hay ho đều nhớ mang về cho bà. Tết đến còn mừng tuổi cho mẹ. Bà không đòi tiền phụng dưỡng mỗi tháng không phải vì họ không cho, mà là vì bà không muốn lấy.

Bà vừa dứt lời, mẹ kế đã bắt đầu lớn tiếng:

“Mẹ, nói gì thì tụi con cũng là con trai con dâu của mẹ, giờ tụi con không có chỗ ở, về đây ở với mẹ chẳng phải hợp lý à? Con bé cũng là cháu ruột của mẹ, nó sắp cưới chồng, chuyện cả đời đó, mẹ thu nhận tụi con chẳng phải là giúp cháu gái của mẹ sao?”

“Cô đừng có viện mấy lý do vớ vẩn đó ra lòe tôi! Tôi còn chưa lẫn đâu. Tôi nói không là không, mau cuốn gói đi cho tôi!”

Bà thẳng thừng đuổi người.

Nhưng cha và mẹ kế Trường Ninh làm gì dễ nghe lời như vậy? Hai người này đúng là kiểu mặt dày, dính mông vào sofa rồi là không nhúc nhích, bộ dạng rõ là định bám trụ ở đây luôn rồi.

Trường Ninh ở trong phòng nghe hết mọi thứ. Chuyện này về lý thì không liên quan đến cô, nhưng trên thực tế lại có liên quan. Nhà này là của bà, quyền quyết định thuộc về bà, cô sẽ không can thiệp. Dù sao thì cha cô cũng là con ruột của bà, nếu bà mềm lòng, cô cũng có thể thông cảm.

Nhưng hiện giờ Trường Ninh vẫn đang sống ở đây, vậy thì không thể không liên quan.

May mà đúng lúc này, viện binh cô gọi đã tới.

Tiếng chuông cửa vang lên, Trường Ninh vội vàng chạy ra mở cửa, bác cả, anh họ và em họ đều đã đến đủ.

Cô nhanh chóng mời họ vào ngồi, rồi pha trà đãi khách.

Bác cả và anh họ ngồi lại ở phòng khách, còn em họ thì chen vào phòng Trường Ninh tám chuyện. Giờ mọi người đều biết Trường Ninh đã hoàn toàn cắt đứt với ông cha kia rồi, nên nói năng cũng thoải mái, chẳng cần kiêng dè gì.

“Chị, bọn họ tới làm gì vậy?”

“Nghe đi, đang nói đấy. Muốn dọn về đây ở.”

“Đẹp mặt quá ha.”

“Chứ sao nữa.”

Cả hai người đều dựng tai lên nghe.

Bên ngoài, bác cả lên tiếng:

“Thằng hai, bao nhiêu năm rồi không gặp, nay rảnh quá ghé qua đây làm gì vậy?”

Cha Trường Ninh có vẻ vẫn còn chút liêm sỉ, không trả lời ngay. Mẹ kế lập tức chen vào:

“Anh cả nói gì vậy, về nhà mình mà, thích lúc nào về chẳng được.”

Eo... Trong phòng, Trường Ninh và em họ đồng loạt lộ ra biểu cảm buồn nôn.

“Nhà mình?” Bác cả cười lạnh. “Chỗ này khi nào là nhà tụi bây vậy? Nhà tụi bây ở khu nhà số 14, sau này còn dọn đi rồi, chỗ đó mới là nhà tụi bây. Còn căn nhà này, đây là lần đầu tiên mày bước chân vào đó, gần năm mươi tuổi đầu rồi mới biết về 'nhà mình' hả?”

Thấy mẹ kế bị vặn vẹo vậy, cha Trường Ninh ngồi không yên nữa.

“Anh cả, sao anh lại nói thế. Em tới thăm mẹ mình, không được à?”

“Ồ, mày tới thăm mẹ? Bao nhiêu năm không về, tới tay không? Mày mà cầm theo dù chỉ một quả táo, tao còn miễn cưỡng công nhận là mày có chút lòng hiếu. Đừng vòng vo nữa, mày tới đây rốt cuộc là có mục đích gì?”

Bà lạnh lùng cười khẩy, nói thẳng:

“Nói là con bé nhà nó sắp cưới, định để lại căn nhà của tụi nó làm nhà tân hôn, còn hai đứa thì muốn dọn tới đây ở với tôi. Cũng không biết đâu ra cái mặt dày cỡ vậy.”

Bác cả nghe xong cũng nghẹn họng vì mức độ trơ trẽn của thằng em:

“Thằng hai, mấy năm nay mày không hề ngó ngàng đến mẹ, đến một chút lòng hiếu thảo cũng không có, giờ còn dám mở miệng nói mấy lời này sao?”

“Anh cả, nhà là của mẹ, mẹ muốn cho ai ở thì cho người đó, anh quản được chắc?” Cha Trường Ninh không biết xấu hổ mà nói.

“Ờ, đúng là nhà của mẹ, mẹ muốn cho ai ở là quyền của mẹ. Nhưng tao nói thật, để mày ở đây thì không được! Tao không tin vào nhân phẩm của mày. Nhỡ mày dọn về rồi ngược đãi mẹ thì sao? Mẹ giờ già yếu, đánh không lại tụi bây. Cho dù tụi bây không ra tay, mà ngày nào cũng cãi vã, chửi bới, dùng mấy chiêu hành hạ tinh thần, làm mẹ tức bệnh thì sao? Đừng có mơ! Tao không đồng ý, chú ba cũng không đồng ý đâu!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play