Hai người vừa đạp xe ra khỏi nhà không bao xa, Tống Thu Sinh liền dừng xe bên vệ đường, ghé vào quán ăn sáng mua nửa cân dầu cháo quẩy làm bữa sáng.
Thời đó, dầu cháo quẩy được bán theo cân, gói bằng giấy cũ màu vàng xỉn, rồi buộc lại bằng dây gai mảnh, lúc buộc sẽ chừa ra một vòng nhỏ để tiện xách tay.
Về sau khi túi nhựa trở nên phổ biến, kiểu gói này gần như biến mất. Chỉ còn một số tiệm trà truyền thống vẫn giữ cách buộc dây, nhưng giấy gói đã hoàn toàn khác xưa.
Vì muốn giữ dáng, Tống An Hân đã nhiều năm không ăn sáng, chuyện này trong nhà ai cũng quen rồi. Nhưng Tống Thu Sinh vẫn hỏi: “Có muốn lấy một cái mang đến trường ăn không?”
Tống An Hân lắc đầu. Cô không muốn ăn, mà cũng chẳng ăn nổi dầu cháo quẩy.
Nhiều năm như vậy, dạ dày cô đã nhỏ lại. Bất kể là món gì, cô cũng chỉ ăn được vài miếng. Bánh bao nhân bắp cải rán mỡ mẹ làm, mùi thơm nức mũi, ăn vào còn ngon hơn, cả nhà ai cũng ăn được một bát đầy, còn cô nhiều nhất chỉ ăn được năm sáu cái, hơn nữa thì chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT