Bé mờ nhạt thập niên 60 (15)

Dù Nhan Đại Trụ và Lưu Kim Nương có không cam lòng đến đâu, họ vẫn phải trả lại tiền cho Ngô Hữu Tài. Ngô Hữu Tài vừa cầm được tiền đã muốn rút lui ngay, nhưng lại bị các đồng chí công an giữ lại dặn dò một trận rồi mới được cho đi.

Đến đây thì sự việc coi như cơ bản được giải quyết. Nhưng Nhan Nham vẫn chưa muốn để các đồng chí công an rời đi, cô ngước lên, đôi mắt đỏ hoe đầy đáng thương nhìn họ, nói:

“Đồng chí ơi, xin hãy giúp em. Sau khi các anh đi rồi, cha mẹ em chắc chắn sẽ không tha cho em đâu. Em muốn tách ra ở riêng, em có thể tự nuôi sống bản thân.”

Thực ra cô từng nghĩ đến việc xin làm con nuôi của ông ba, nhưng rồi lại thôi. Cô biết tính cách đôi vợ chồng nhà họ Nhan kia, bọn họ có thể sẽ đòi tiền chuộc, mà nếu là ông ba đứng ra thì chắc chắn ông sẽ không để cô phải chịu uất ức. Nhưng nếu phải bỏ tiền, ông ba lại là người bỏ tiền. Sau này nếu hai người đó lại mặt dày đến gây rối, chẳng phải sẽ khiến ông ba thêm phiền?

Vì vậy, cô quyết định tự lập là hơn.

Công an nghe vậy liền do dự. Một cô bé chưa thành niên, chưa lập gia đình, giờ tách ra sống riêng, tự lo cuộc sống… thì hơi khó sắp xếp.

Anh công an quay sang nhìn đội trưởng sản xuất. Đội trưởng gật đầu:

“Nhan Nham là y tá của đội chúng tôi, mỗi ngày được tính mười công điểm, về lý thì đủ nuôi thân. Nhưng con bé là con gái, lại nhỏ tuổi, ở đâu bây giờ? Một mình sống cũng không an toàn.”

Nhan Nham chủ động nói: “Em có thể ở tạm trong phòng y tế, ngay bên cạnh đội sản xuất.”

Đội trưởng vẫn còn phân vân, nhưng ông cũng hiểu hoàn cảnh của Nhan Nham. Sau chuyện hôm nay, con bé ở lại nhà họ Nhan chắc chắn sẽ càng thê thảm.

Lúc này, Nhan Đại Trụ lại cất tiếng:

“Muốn tách hộ cũng được. Mày đưa ra 200 đồng, tụi tao nuôi mày lớn chừng này, không thể nuôi không được.”

Nhan Nham vừa nghe xong liền òa khóc, giọng run rẩy, trông như thể bị tổn thương đến tận đáy lòng:

“Từ nhỏ con đã làm hết việc nhà, ăn ít nhất, quanh năm chỉ được hai chén cháo loãng, cả bánh bột ngô cũng không có. Con đi cắt cỏ cho heo, nuôi gà, giặt giũ, quét sân, nấu cơm… việc gì cũng là con làm. Mười tuổi, cha mẹ đã lên trường xin cho con nghỉ học, dù thầy cô bảo là học miễn phí cũng không chịu, cứ bắt con về làm ruộng kiếm điểm công. Con kiếm được nhiều hơn mức con ăn, ai nợ ai đây? Con đâu có 200 đồng? Các người lấy đâu ra lý lẽ để đòi?”

Những người đứng xem xung quanh đều thấy tội cho Nhan Nham, bắt đầu bàn tán về cha mẹ cô. Nhưng hôm nay Nhan Đại Trụ đã dồn đến bước đường cùng, bị Nhan Nham vạch trần trước bao người, ông ta cũng chẳng còn gì để mất, quyết tâm dằn mặt cho ra trò.

“Không có tiền thì đừng mơ tách hộ. Ở nhà làm việc, bao giờ kiếm đủ 200 đồng thì muốn đi đâu tao cũng mặc.”

Nhan Nham lau nước mắt, nghẹn giọng nói tiếp:

“Con thật sự nghi ngờ mình không phải con ruột của cha mẹ. Chị cả từ nhỏ chẳng phải làm gì, sống như tiểu thư nhà địa chủ. Các người nuôi chị ấy ăn học, học xong lại gả đi, chưa từng lấy của chị ấy một xu. Ngược lại còn cho tiền, cho đồ mang về. Bây giờ gả đi rồi còn quay về đòi đồ nữa chứ. Nhà chồng chị cả đói đến độ ăn không nổi sao? Mà phải để chị ấy về cái nhà còn đang nợ nần này vơ vét đồ đạc? Cái loại không biết hiếu thảo như vậy, các người lại coi như bảo bối.”

“Anh cả còn ghê gớm hơn, nhà thì vay nợ chạy chọt cho đi học nghề, nhưng ảnh chẳng chịu làm cho tử tế, lại lăng nhăng trai gái. Giờ người ta đòi mấy trăm bạc sính lễ, còn đòi ba thứ lớn nữa, lại bắt ảnh đến ở rể. Vậy mà các người cũng chịu? Không lẽ ảnh gây ra chuyện gì khuất tất nên mới phải gả như bán? Các người đang tính toán gì vậy hả?”

“Con đúng là xui tám đời mới đầu thai vào cái nhà này. Cả nhà các người chẳng ai ra gì!”

Nhan Đại Trụ tức đến giận run người: “Mày câm miệng cho tao!”

Con bé này vừa lột trần cả nhà một lượt, sau này người ta còn nhìn mặt mũi nhà họ thế nào nữa?

Nhan Nham tiếp lời, giọng càng thêm lạnh: “Cái nhà này đúng là khiến người ta buồn nôn. Được, tôi sẽ đưa cho ông bà hai trăm đồng. Từ hôm nay trở đi, cắt đứt quan hệ. Tôi sống hay chết cũng chẳng liên quan đến các người nữa, chuyện các người cũng không dính dáng gì đến tôi. Hộ khẩu của tôi sẽ tách ra khỏi nhà họ Nhan, tôi tự lập một hộ.”

Nhan Đại Trụ cười lạnh: “Được thôi. Chỉ cần mày đưa được hai trăm đồng, tao lập tức cắt đứt quan hệ với mày.”

Ông ta chắc mẩm con bé làm gì có tiền. Nhưng không ngờ, Nhan Nham cũng học theo ông ta, biết đi vay tiền của đội sản xuất. Gì chứ, tiêu trước trả sau, ai mà không biết?

Nhan Nham quay sang chú đội trưởng nói: “Chú ơi, cháu muốn ứng trước 200 đồng từ đội, sau này mỗi năm trừ dần vào công điểm của cháu. Cháu nhất định sẽ cố gắng trả sớm.”

Chú đội trưởng nhìn cô, ánh mắt đầy phức tạp. Không phải chú không muốn giúp, chỉ là thật sự lo lắng cho tương lai của cô bé. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu để cô quay lại nhà họ Nhan, e rằng cũng chẳng có ngày lành.

Thế là chú đội trưởng đích thân viết một bản thỏa thuận cắt đứt quan hệ, ghi rõ Nhan Nham trả cho vợ chồng Nhan Đại Trụ 200 đồng, coi như đền đáp ơn sinh thành và nuôi dưỡng mười năm.

Từ mười tuổi đến mười bốn tuổi, công điểm của cô cũng đủ tự nuôi sống bản thân, vì như cô nói, cô ăn uống chẳng đáng là bao. Từ nay, hai bên không còn liên hệ gì.

Nhan Nham và vợ chồng Nhan Đại Trụ đều ký tên điểm chỉ, chú đội trưởng và ông ba cũng ký tên làm người làm chứng.

Bản thỏa thuận được chia làm ba bản: một bản Nhan Nham giữ, một bản vợ chồng họ giữ, một bản lưu lại ở đội làm hồ sơ. Chiều hôm đó, cô hoàn tất thủ tục chuyển hộ khẩu, chính thức tách hộ. Từ giờ trở đi, công điểm của Nhan Nham được tính riêng, không liên quan gì đến nhà cũ nữa.

Ở nhà họ Nhan, cô chẳng có đồ đạc gì, không cần quay về thu dọn. Chăn bông và áo bông cô thường dùng mấy hôm trước đã tháo ra, lấy bông mang lên núi chuẩn bị làm ổ cho thỏ mùa đông.

Nhan Nham dọn đến sống ở trạm y tế. Trạm y tế có ba phòng, thực tế chỉ dùng hai, còn một phòng bỏ trống. Cô dọn dẹp căn phòng đó làm phòng riêng cho mình.

Cô xin được một chiếc giường đơn và một cái rương từ bác thợ mộc trong làng, dùng để đựng đồ linh tinh. Bàn ghế trong trạm y tế vốn có sẵn, không cần mua sắm thêm.

Tối đến, thím đội trưởng…thím sang thăm , mang cho cô một chiếc chăn cũ giặt sạch, vài cái bát đũa, còn có một chiếc bánh trứng. Thím nhìn cô mà thở dài: “Con bé này, một mình thế này biết sống sao đây?”

“Thím ơi, cháu sống một mình cũng ổn mà.” Nhan Nham nói, “Cháu có tay có chân, tự nuôi được mình.”

Rời khỏi cái nhà đó chẳng phải chuyện xấu, trái lại còn như cởi bỏ xiềng xích, cả người cô bỗng trở nên nhẹ nhõm hẳn.

“Được rồi, con nhớ giữ gìn sức khỏe.” Thím Thiệu dặn dò: “Mai thím bảo chú con dẫn người qua đây dựng cho con cái lán ngoài sân, xây cái bếp, chứ không thì cơm nước cũng chẳng lo nổi.”

Nhan Nham vội vàng cảm ơn, ghi nhớ ân tình vợ chồng chú thím đội trưởng.

Tối hôm đó, Diệp Kỳ cũng lén lút đến. Lúc Nhan Nham đã chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa. Hai người có ám hiệu riêng, cô nghe là biết ngay là cậu.

Diệp Kỳ ôm chặt cô vào lòng, cả người cứng đờ, cẩn thận nói: “Đừng buồn, em còn có anh mà.”

“Em không sợ đâu. Em cố tình để họ ra tay. Vừa hay nhờ đó em có thể thoát khỏi cái nhà ấy, từ giờ em được tự do rồi.” Nhan Nham nói.

Diệp Kỳ móc ra một xấp tiền, đưa cho cô: “Hay là em cầm đi trả lại chú đội trưởng đi.”

Nhan Nham liếc mắt: “Em lấy đâu ra tiền? Chú ấy mà hỏi, em biết nói sao? Cất đi, từ từ trả. Cứ để mọi người thấy em sống không dễ dàng gì, để họ biết cha mẹ tớ độc ác tới cỡ nào. Với lại, em đâu có buồn thật, cậu còn không hiểu à?”

Diệp Kỳ nghĩ lại thấy cũng đúng, là cậu lo quá rồi.

“Vậy em cần gì, anh đi tìm cho.”

“Không cần gì cả. Mai chú đội trưởng với mấy người đến dựng lán, xây bếp cho em, anh cũng đến giúp đi.” Nhan Nham nghĩ Diệp Kỳ cứ lo cho cô mãi cũng không yên tâm, nên cố ý giao cho cậu việc gì đó.

“À đúng rồi,” Nhan Nham nói, “giờ em là hộ độc lập rồi, cũng có suất nuôi heo. Anh tranh thủ đi bắt một con heo con nuôi đi, không ai hỏi thì thôi, có ai hỏi thì bảo nuôi giùm en. Giờ nuôi thì cuối năm chưa to được lắm nhưng có còn hơn không. Còn nữa, rảnh thì giúp tớ em cái chuồng gà, em tính nuôi hai con.”

Nhan Nham sai việc Diệp Kỳ chẳng khách sáo chút nào, Diệp Kỳ lại mừng như mở cờ trong bụng, cô chịu sai cậu nghĩa là không coi cậu là người ngoài.

Hôm sau, chú đội trưởng dẫn hai con trai tới giúp Nhan Nham, Diệp Kỳ “tình cờ” cũng có mặt.

Dựng cái lán không khó, bốn người làm nửa ngày là xong, rồi xây luôn cái bếp, đắp chuồng gà. “Bếp phải để vài ngày cho khô mới dùng được, mấy hôm nay con cứ sang nhà chú ăn cơm đi.” Chú đội trưởng nói.

Nhan Nham đâu chịu, cô nói: “Chú ơi, cháu kê hai tảng đá là nấu được rồi. Không tin trưa nay chú ăn ở đây, cháu trổ tài nấu nướng, cháu nấu ăn ngon lắm đấy!”

Chú cười: “Con mời chú ăn cơm? Con có nồi chưa? Giờ con có cái gì đâu, con cứ theo chú về nhà lấy cái nồi nhỏ, rồi đến đội ứng ít gạo đi!”

Nhan Nham cũng ngượng ngùng. Để đoạn tuyệt hoàn toàn với nhà họ Nhan, cô chẳng lấy gì mang theo, giờ quả thực tay trắng. Cô gãi đầu xấu hổ: “Vậy chú chờ nhé, đợi khi nào cháu sống khá lên, cháu mời chú ăn bữa thật ngon.”

“Được, chú chờ.” Chú đội trưởng cười ha ha.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play