Tối hôm đó, nhà Tôn Hiểu lại có một vị khách trong họ đến chơi. Là Tôn Văn Lợi, người đang thuê đất của Tôn Kính Đình.
Tôn Hiểu ngoan ngoãn chào, “Anh cả.”
Tôn Văn Lợi đáp một tiếng “Ừ”, khóe miệng giật nhẹ. Anh vốn là người rất truyền thống, chuyện từ vai “bác” chuyển thành “anh cả” khiến anh mấy ngày nay vẫn chưa quen được. Nhưng cũng vì sự truyền thống đó, anh rất tán thành chuyện nhận con nuôi. Nên dù thấy lạ, anh vẫn vui vẻ nhận lấy tiếng “anh cả” ấy.
Hơn nữa, Tôn Hiểu là người đứng đầu trong hàng cháu, phía dưới toàn em trai. Mà trong dòng họ, người dưới thường nhìn theo người trên để hành xử, vì vậy sự thay đổi xưng hô cũng diễn ra rất nhanh.
Lần này Tôn Văn Lợi đến là để hỏi xem sang năm có còn cho anh thuê đất không. Trước đây tuy đã nói sẽ cho thuê lâu dài, nhưng khi ấy chú Kính Đình chưa có con. Giờ lại có thêm một đứa nhỏ cần nuôi, nếu tự mình canh tác thì thu nhập sẽ cao hơn. Anh sợ chú ngại mở lời đòi lại đất, nên chủ động đến hỏi.
Tôn Kính Đình nói, “Cứ thuê đi, anh cứ tiếp tục trồng. Tôi không rành làm ruộng, cũng chẳng định lấy lại.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT