Một đứa trẻ bốn tuổi, nếu không bị người lớn trong nhà ép buộc phải làm việc, thì thật sự là cái tuổi vô tư vô lo.
Mỗi sáng sau khi ăn sáng xong, Tôn Hiểu sẽ theo Tôn Kính Đình luyện viết chữ bằng bút lông một lúc, thời gian còn lại thì chơi.
Lúc rảnh rỗi, hai người lại ngồi tám chuyện vu vơ.
Tôn Kính Đình nói: “Giao Giao, mấy năm nữa con phải đi học rồi, hai ta phải nghĩ cách kiếm ít tiền, để đóng học phí cho con. Con nói xem, hai ta nên làm gì đây? Hay là ta lấy lại ruộng tự mình trồng? Nhưng ta thật sự không rành chuyện đồng áng.”
Tôn Hiểu dở khóc dở cười: “...Ba, con mới bốn tuổi mà.” Chuyện này cũng đem ra bàn với con hả? Mà ba thì rành cái gì cơ chứ?
“Bốn tuổi thì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play