Phỉ Thành hoàn toàn bất ngờ, đầu óc trồng rỗng đến mức không kịp phản ứng. À không, có lẽ là kịp, chỉ là lúc ấy tâm trí cậu ta như thể bị rút cạn, cho đến khi một cơn đau nhói truyền đến từ xương quai xanh, kéo phắt cậu ta trở về thực tại.
Giản Thượng Ôn như con cáo nhỏ vừa nềm được vị ngon của con mồi, thản nhiên liếm nhẹ môi, ung dung nhìn Phỉ Thành đang sờ soạng xương quai xanh của mình với vẻ mặt kinh ngạc. Ở đó, một dầu hôn rõ ràng hiện lên.
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa bên ngoài lại dồn dập hơn.
Giọng nói nghi hoặc của Ôn Cẩm vang lên: "Không có ai sao?"
Hình như còn có tiếng nhân viên chương trình lẩm bẩm: "Chắc chắn là ở trong đó, nãy giờ không thấy ra."
Thấy hai người bên ngoài sắp sửa xông vào, Giản Thượng Ôn vẫn thản nhiên vòng tay qua cổ Phỉ Thành, cất giọng lười biếng, mang theo chút đắc ý của kẻ vừa đạt được mục đích: "Đồng ý với tôi chứ?"
Mặt và tai Phỉ Thành đỏ bừng, từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng thân mật thế này với ai!
Quan trọng là!
Cậu ta luôn nghĩ nếu có, cũng phải là một buổi tối lãng mạn, ngọt ngào chứ? Ai ngờ lại diễn ra vào ban ngày ban mặt, trên tấm thảm len của chương trình, bên ngoài còn có người sắp sửa xông vào bắt gian!!
Phỉ Thành đỏ mặt tía tai, hít sâu vài hơi mới nghiến răng mắng: "Sao anh có thể trơ trẽn như vậy hả?!"
Giản Thượng Ôn khẽ cười: "'Chẳng phải cậu đã sớm biết rồi sao?"
Lương thiện? Tự trọng? Những thứ đó đáng giá bao nhiêu tiền? Nếu cậu cứ giữ khư khư sự trong sạch, thì khi bị lũ người như Phó Cần Thành và Lương Thâm hành hạ, giam cầm, cậu đã chẳng thể sống nổi đến bây giờ. Có những người sinh ra đã được sống trong nhung lụa, theo đuổi những điều cao đẹp, còn có những người chỉ cần sống sót thôi cũng đã phải dùng hết sức lực. Với cậu ấm lớn lên trong nhà kính như
Phỉ Thành, hiển nhiên là không thể hiểu được.
Câu trả lời của Giản Thượng Ôn khiến Phỉ Thành nghẹn họng.
Nghe thấy tiếng nắm cửa xoay, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, đầu óc Phỉ Thành trồng rỗng, gần như không cần suy nghĩ liền buột miệng: "Tôi đồng ý!"
Vừa dứt lời, cậu đã thấy Giản Thượng Ôn vốn đang lười biếng dựa vào người mình lập tức buông tay, không những thế còn nhanh chóng ấn Phỉ Thành xuống tấm thảm bên cạnh. Giữa chừng còn tiện tay kéo áo choàng tắm cho cậu ta, không biết từ đâu lôi ra một chiếc tai nghe úp lên đầu cậu ta. Chưa kịp hoàn hồn, chiếc tay cầm chơi game vừa rồi khiến mình vấp ngã đã nằm gọn trong tay của cậu ta.
Cùng lúc đó, Giản Thượng Ồn đứng dậy, làm động tác im lặng với cậu ta, sau đó mới thong dong đi tới mở cửa.
Phỉ Thành trừng lớn mắt, từ lúc nào mà cửa bị khóa trái vậy?
Thì ra ngay từ đầu Giản Thượng Ôn đã biết người bên ngoài không thể vào được, cũng không thể nào chứng kiến cảnh tượng "bắt gian" gì hết. Chẳng trách anh ta chẳng hề lo lắng, từ đầu chí cuối người lo lắng chỉ có mình mà thôi!
Đúng lúc cậu chàng tóc đỏ tức đến mức muốn nổ tung, Giản Thượng Ôn "cạch" một tiếng mở cửa. Ôn Cẩm và nhân viên chương trình thấy người ra mở cửa là Giản Thượng Ôn đều ngẩn người, không ngờ lại thấy một người của đội Đám Mây từ phòng của thành viên đội Tia Chớp đi ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Cẩm hiện rõ vẻ kinh ngạc: "Anh Thượng Ôn... sao anh lại...."
Giản Thượng Ôn thản nhiên đáp: "À, tôi đang rảnh rỗi, điện thoại thì bị tịch thu, cũng không muốn đọc sách, nên mới mượn phòng này chơi game một lát. Vì đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa mới kết thúc một ván, tháo tai nghe ra mới biết mọi người đang gọi."
Ôn Cẩm ngẫn người, thì ra là vậy, cậu ta nhìn vào trong phòng.
Phỉ Thành đang ngồi trên thảm len, vừa mới tháo tai nghe xuống, dây tay cầm game loằng ngoắng trên thảm, trông như vừa chơi game xong, còn chưa kịp dọn dẹp. Ngoại trừ hơi thở có chút gấp gáp, tất nhiên là do vừa chơi game xong.
Giản Thượng Ôn đứng ở cửa, mỉm cười nói: "Vừa hay cậu cũng đến, chơi cùng chúng tôi một ván không?"
Ôn Cẩm ban nãy còn hơi nghi ngờ, nhưng thấy Giản Thượng Ôn thoải mái mời như vậy, lại cảm thấy bản thân mình quá đa nghi. Anh Thượng Ôn đối xử với cậu ta tốt như vậy, sao cậu ta có thể nghi ngờ anh được!
"Không cần đâu, lần sau em lại đến." Ôn Cẩm vội vàng xua tay: "Anh Dư nói trời sắp tối rồi, mọi người cùng xuống dưới bàn xem tối nay ăn gì, nên em lên gọi hai anh xuống."
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Thì ra là vậy, vậy chúng tôi dọn dẹp đồ đạc một chút rồi xuống."
Ôn Cẩm liên tục gật đầu cười, lúc đi còn không quên quay lại cười rạng rỡ với người trong phòng, để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu: "Vậy em xuống dưới đợi hai anh nhé, Phỉ Thành, lần sau chúng ta cùng chơi game!"
Phỉ Thành nhận được sự quan tâm của người trong lòng, trong lòng vui như nở hoa, vội vàng gật đầu.
Giản Thượng Ôn đứng bên cạnh nhìn hai chàng trai, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa số hắt vào hành lang, tạo nên khung cảnh vừa trong sáng vừa lãng mạn. Đôi khi cậu thực sự hiều vì sao những người đàn ông kia đều thích Ôn Cẩm, cậu ta trong sáng, ẩm áp như một mặt trời nhỏ, sưởi ấm mọi người xung quanh, không hề vướng bụi trần.
Thế giới của cậu ta thật sự rất trong sạch.
Cho nên năm đó, dù bản thân có quỳ gối van xin cậu ta, kể hết những gì mình phải chịu đựng, những chuyện đã xảy ra với mình, thì Ôn Cẩm cũng chỉ cảm thấy sợ hãi, hoang đường, không thể chấp nhận.
Cho nên cậu ta đã đẩy Giản Thượng Ôn ra, như thể muốn hất bỏ thứ gì đó dơ bẩn.
Giản Thượng Ôn đứng ngược sáng, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo. Cậu đột nhiên rất muốn biết, một khi sự thật được phơi bày, Ôn Cẩm, liệu cậu ta có còn giữ được vẻ ngoài thuần khiết như vậy không?
"Cạch."
Cánh cửa đóng lại.
Phỉ Thành cao lớn không biết từ lúc nào đã đứng sừng sững trước mặt Giản Thượng Ôn. Dù trông cậu ta có vẻ trẻ nhất, nhưng vẫn cao hơn Giản Thượng Ôn cả cái đầu.
Chàng trai tóc đỏ cau mày, vẻ mặt khó chịu ra mặt: "Đứng ngẩn ngơ ra đó làm gì thế?"
Bản thân Phỉ Thành cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đi đến đây. Lẽ ra cậu ta nên tính sổ với Giản Thượng Ôn trước, nhưng nhìn cậu lẻ loi đứng ở cửa, cậu ta lại thấy chướng mắt vô cùng, thế là không nhịn được mà đi tới.
Giản Thượng Ôn thoát khỏi dòng hồi tưởng, vừa xoay người bước về phía tầm thảm len vừa lười biếng đáp: "À, chỉ là thấy cậu và Ôn Cẩm khá là đẹp đôi thôi."
Phí Thành nghe vậy thì càng thêm bực bội. Không nhắc đến chuyện này thì cậu ta còn chưa thấy tức, bèn hừ lạnh một tiếng: "Tôi và A Cẩm trong sáng, quang minh chính đại, đương nhiên là đẹp đôi rồi. Không giống ai kia, gian xảo, nham hiểm! Đừng tưởng hôm nay chúng ta có chút thân mật là có thể uy hiếp tôi đấy!"
Giản Thượng Ôn nghe cậu tacằn nhằn một tràng, cũng chẳng thèm quay đầu lại, đáp gọn lỏn: "Cậu sẽ bỏ phiếu cho tôi."
Phí Thành ngạc nhiên nhìn Giản Thượng Ôn.
Cách đó không xa, Giản Thượng Ôn đang ngồi trên tấm thảm len, cẩn thận thu dọn đồ đạc. Ánh hoàng hôn buông xuống, bao phủ lấy cậu ta một màu vàng ấm áp.
Những chiếc tai nghe và tay cầm game được cậu sắp xếp gọn gàng, đâu vào đấy. Rất nhiều người cho rằng đồ chơi game chỉ là trò trẻ con, ngoài game thủ ra chẳng ai coi trọng chúng, vậy mà cậu lại nâng niu đến thế.
Nghe thấy lời nói lạnh lùng của Phỉ Thành, Giản Thượng Ôn không hề nổi giận, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu ta, mỉm cười: "Tôi biết, cậu sẽ không nuốt lời đâu."
Đó cũng chính là lý do cậu chọn Phỉ Thành.
Chàng trai tóc đỏ vốn đang vênh váo, lạnh lùng đứng bên cạnh ghế sofa, bỗng chốc như bị dập tắt khí thế dưới ánh nhìn của Giản Thượng Ôn. Cậu ta cúi đầu, khế hừ một tiếng: "Chỉ lần này thôi đấy!"
Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Ừm, đừng có lúc nào cũng cau có như tôi phá hoại chuyện tốt của cậu vậy. Biết đâu tôi đang giúp cậu thì sao?"
Phỉ Thành nghe vậy thì trợn mắt, vẻ mặt "Anh bị điên à?" hiện rõ mồn một.
"Không tin à?" Giản Thượng Ôn lười biếng dựa vào gối ôm, nhìn Phỉ Thành: "Phiếu bầu chọn độ hảo cảm ngày mai phải điền từ hôm nay. Hay là chúng ta cá cược đi, Ôn Cẩm sẽ không bầu cho cậu."
Phí Thành nhíu mày, định phản bác lại, nhưng nhớ đến buổi chiều nay, Ôn Cẩm dường như rất hòa đồng với các nam khách mời khác, những lời định nói ra lại nghẹn lại trong cổ họng.
Nhưng cậu cũng không muốn để Giản Thượng Ôn đắc ý.
"Thế thì đã sao?" Phỉ Thành hừ lạnh. "Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên thôi, cậu ấy sẽ nhận ra điểm tốt của tôi."
Giản Thượng Ôn bật cười: "Không ngờ cậu cũng có lúc ngây thơ như vậy đấy. Cậu chơi game cũng lâu rồi, hẳn là phải biết nếu như ngay từ đầu đã chiếm ưu thế thì người chơi giỏi sẽ càng ngày càng áp đảo chứ? Chưa kể, Phó tổng và Ôn Cấm là thanh mai trúc mã, nhà họ Lương lại có ý định kết thông gia với nhà họ Ôn. Chỉ cần nói đến hai tình địch này của cậu thôi, đã thấy không dễ đối phó rồi."
Phỉ Thành nghe vậy, lông mày lại càng nhíu chặt hơn. Gia thế nhà cậu ta kỳ thực không hề thua kém nhà họ Phó hay nhà họ Lương, từ nhỏ ngoại hình cũng rất nổi bật, vì vậy khi tham gia chương trình này, cậu ta chưa từng lo lắng mình sẽ bị lép vế.
Nhưng đúng như lời Giản Thượng Ôn nói, so về tình cảm trước đây thì Phỉ thiếu gia quả thực không có lợi thế.
Dù sự thật là vậy, nhưng cậu ta cũng không muốn để Giản Thượng Ôn đắc ý.
"Vậy thì sao?" Phỉ Thành khoanh tay. "Anh định khuyên tôi bỏ cuộc?"
Chẳng lẽ mục đích thực sự của Giản Thượng Ôn là thế này sao? Vừa rồi Giản Thượng Ôn còn chủ động hôn mình, lại còn đòi phiếu bầu chọn độ hảo cảm. Sao anh ta không đi tìm người khác mà chỉ nhắm vào mình? Chẳng lẽ anh ta thích mình?
Càng nghĩ, Phỉ Thành càng thấy có lý. Nghĩ kĩ lại, từ lúc vào biệt thự đến giờ, Giản Thượng Ôn luôn chủ động bắt chuyện với cậu ta. Dù chỉ là mượn cớ qua uống nước, nhưng giờ nghĩ lại, biết đâu lại là âm mưu đã được sắp đặt từ trước!
Nếu vậy thì tất cả những hành động hôm nay của Giản Thượng Ôn đều có thể giải thích được.
Phỉ Thành đang miên man suy nghĩ xem làm sao để dập tắt hy vọng của Giản
Thượng Ôn. Cậu ta chắc chắn là không thể thích Giản Thượng Ôn được.
Giọng nói của Giản Thượng Ôn bất chợt vang lên từ phía dưới, lắc đầu: "Đương nhiên là không. Tôi định giúp cậu."
Phỉ Thành ngẫn người: "Cái, cái gì?"
Giản Thượng Ôn cười tủm tỉm, khoanh chân ngồi dậy: "Tuy tình địch của cậu rất mạnh, còn cậu thì còn non nớt, nhưng cậu có tôi là quân sư đây! Những chuyện khác tôi không dám nhận, nhưng so với cậu, một kẻ mới biết yêu đương thì tôi có nhiều kinh nghiệm tình trường hơn. Có tôi giúp đỡ, tỷ lệ chiến đấu của cậu khi đối phó với bọn họ là rất lớn."
Những người khác thì không chắc, nhưng khi nói đến việc hiểu rõ Phó Cẩn Thành và Lương Thâm, Giản Thượng Ôn tự tin mình là người thứ hai thì không ai dám nhận là người thứ nhất.
Chỉ cần có cậu giúp đỡ, hai tên đó đừng hòng sống yên ổn.
Giản Thượng Ôn cho rằng đề nghị của mình vô cùng hoàn hảo.
Nhưng khi quay đầu lại...
Cậu thấy trên mặt Phỉ Thành không hề có chút vui mừng nào. Khuôn mặt góc cạnh của chàng trai tóc đỏ hiện rõ vẻ phẫn nộ, như thể bị đội nón xanh vậy, kích động nói:
"Kinh nghiệm tình trường phong phú? Kinh nghiệm với ai? Sao anh có thể coi tình cảm là trò đùa như vậy? Ngoài việc hôn tôi ra, anh còn làm vậy với ai khác nữa hả!?"
Giản Thượng Ôn: "..."
Đó là trọng điểm sao?