Buổi chiều, khi các vị khách mời khác đều lui về phòng nghỉ ngơi sau một buổi ghi hình mệt nhoài, thì ánh nắng chói chang của hai giờ chiều lại gõ cửa căn phòng yên tĩnh của Phỉ Thành.
Cánh cửa mở ra sau vài tiếng gõ nhẫn nại. Phỉ Thành, với mái tóc ướt còn vương vài giọt nước lấp lánh sau gáy, lười biếng vén ra sau, để lộ gương mặt góc cạnh, sắc nét mang theo chút khó chịu vì bị phá đám. Ánh mắt nhìn thẳng, sắc bén như muốn thiêu đốt người đối diện.
Thế nhưng, người đứng trước cửa lại chẳng mảy may nao núng, vẫn giữ nụ cười ôn hòa, cất tiếng chào: “Chào buổi chiều.”
Phỉ Thành khẽ nhíu mày, vẻ mặt ngạc nhiên: “Sao lại là anh?”
"Vậy cậu muốn là ai?" Giản Thượng Ôn thong thả dựa người vào khung cửa, giọng nói trầm ấm, lười biếng như mật ngọt rót vào tai: “Người trong lòng của cậu?”
Như bị dội một gáo nước lạnh, Phỉ Thành giật mình đỏ bừng mặt, lắp bắp phản bác: “Anh... anh nói linh tinh cái gì vậy?!”
Giản Thượng Ôn chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Phỉ Thành hắng giọng, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Tôi cứ tưởng là nhân viên.”
"Ra là vậy." Giản Thượng Ôn ra vẻ đã hiểu, chậm rãi gật đầu.
Phỉ Thành: “...”
Cái vẻ mặt "Tôi-biết-tất-cả" đó là sao chứ!
Tuy là em út trong dàn khách mời, kinh nghiệm tình trường non nớt, tính cách có phần trẻ con hơn, nhưng Phỉ Thành không phải là kẻ ngốc. Cậu ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau thoáng bất ngờ ban đầu, ánh mắt dò xét hướng về phía người đàn ông trước mặt: “Anh có chuyện gì sao?”
Giản Thượng Ôn cười nhẹ, thản nhiên đáp: “Ừm, tôi muốn đến chỗ cậu một lát.”
"Tại sao?" Phỉ Thành càng thêm khó hiểu.
"Phòng tôi bị rò nước, đang sửa." Giản Thượng Ôn giơ tay chỉ vào căn phòng bên cạnh, vẻ mặt thành khẩn: “Bên ngoài nóng quá, tôi không biết đi đâu, cho tôi trú tạm một lát được không?”
Lý do này thật sự... nực cười! Cả căn biệt thự đều bật điều hòa mát rượi, ai đời lại sợ nóng cơ chứ?
Chưa kịp để Phỉ Thành lên tiếng từ chối, Giản Thượng Ôn đã tiến thêm một bước, cúi đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt tha thiết, khẩn cầu: “Chỉ một lát thôi, được không?”
Nhìn ánh mắt chân thành, tha thiết ấy, lời từ chối đến bên miệng Phỉ Thành lại chẳng thể thốt ra. Cậu ta cứng đờ gật đầu: “Được... được thôi, nhưng chỉ một lát thôi đấy!”
Giản Thượng Ôn cong môi cười, đôi mắt sáng như sao trời: “Tôi hứa.”
Giống như chú sói xám đội lốt cừu non dụ dỗ thỏ trắng ngây thơ, nụ cười của Giản Thượng Ôn khiến Phỉ Thành bỗng dưng lạnh sống lưng. Cậu ta có cảm giác mình vừa bị lừa một vố đau điếng. Nhưng lời đã nói ra, chẳng lẽ lại nuốt lời? Hơn nữa, cậu ta là đàn ông, chẳng lẽ lại sợ ở chung phòng với Giản Thượng Ôn hay sao? Nghĩ vậy, Phỉ Thành hắng giọng, nghiêng người nhường đường.
Bước vào căn phòng, Giản Thượng Ôn mới nhận ra phong cách trang trí của mỗi phòng đều khác nhau. Nếu phòng của cậu mang phong cách nhẹ nhàng, đơn giản, thì căn phòng này lại tràn ngập hơi thở hiện đại, cá tính. Chương trình còn chu đáo chuẩn bị dàn máy tính cùng các thiết bị chơi game tối tân, đảm bảo cho Phỉ Thành có thể vừa luyện tập vừa giải trí.
Chiếc điện thoại nằm chỏng chơ trên sofa, màn hình vẫn sáng đèn, hiển thị danh bạ liên lạc.
"Xem ra tôi đã cắt ngang cuộc gọi của cậu rồi." Giản Thượng Ôn khẽ cười, liếc nhìn màn hình điện thoại.
Phỉ Thành đang lau tóc, nghe vậy liền lúng túng giải thích: “À, là huấn luyện viên gọi...”
Nói đến đây, cậu ta bỗng ngừng lại, ngập ngừng nhìn Giản Thượng Ôn, muốn nói lại thôi.
Bắt gặp ánh mắt của Phỉ Thành, Giản Thượng Ôn nhướng mày, tỏ vẻ thích thú: “Nói về tôi?
Phỉ Thành giật mình, trợn tròn mắt nhìn Giản Thượng Ôn, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Chắc chắn là nói về tôi rồi." Giản Thượng Ôn ung dung ngồi xuống sofa, thoải mái như ở nhà mình, cười nói: “Cả ngày hôm nay tôi bám lấy cậu, còn tuyên bố trước mặt khán giả là muốn chăm sóc cậu, chắc chắn là dọa sợ fan hâm mộ và huấn luyện viên rồi. Họ sợ tôi ép cậu làm chuyện xấu, nên vội vàng gọi điện nhắc nhở cậu đây mà.”
Phỉ Thành: “...”
Lần này, cậu ta thật sự á khẩu! Cậu ta còn chưa kịp giải thích với huấn luyện viên rằng Giản Thượng Ôn chỉ đùa giỡn, không ngờ người này lại mặt dày mày dạn thừa nhận như vậy!
Phỉ Thành hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Chắc là anh hiểu lầm ý của họ rồi..."
"Không hiểu lầm đâu." Giản Thượng Ôn mỉm cười, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào Phỉ Thành, không chút che giấu: “Cậu trẻ tuổi, dáng người lại đẹp, tôi rất thích.”
"Phụt!" Phỉ Thành suýt chút nữa sặc nước miếng. Từ nhỏ đến lớn, cậu ta được rất nhiều người tỏ tình, nhưng chưa từng gặp ai trực tiếp như Giản Thượng Ôn. Bình thường mọi người đều sẽ khen cậu ta đẹp trai, hát hay, sau đó mới ngỏ lời yêu đương. Còn Giản Thượng Ôn... lại khen cậutca trẻ, dáng người đẹp?!
Phỉ Thành đỏ mặt, lắp bắp: “Tôi... tôi...”
"Cậu muốn nói gì?" Giản Thượng Ôn nhướng mày, ra vẻ thắc mắc.
"Tôi... tôi đã có người trong lòng rồi!" Phỉ Thành hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói ra.
"Ồ." Giản Thượng Ôn chỉ thản nhiên đáp một tiếng.
Phản ứng của Giản Thượng Ôn nằm ngoài dự đoán của Phỉ Thành. Cậu ta ngây người, tưởng cậu không tin, vội vàng giải thích: “Tôi thích Ôn Cẩm, sẽ không thích ai khác. Tôi tham gia chương trình này cũng là vì cậu ấy. Anh... anh bỏ cuộc đi!”
Nói xong câu này, Phỉ Thành thở hổn hển, tim đập thình thịch. Cậu ta cảm thấy mình thật tàn nhẫn, vừa mới quen biết đã từ chối tình cảm của người khác phũ phàng như vậy. Nhưng cậu ta không muốn dây dưa, càng không muốn cho Giản Thượng Ôn hy vọng.
Thế nhưng, chưa kịp để Phỉ Thành hối hận vì lời nói của mình, Giản Thượng Ôn đã bật cười, gật đầu lia lịa: “Được thôi, vậy tôi bỏ cuộc.”
Phỉ Thành: “...”
Dễ dàng như vậy sao? Vừa rồi cậu ta đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với cơn thịnh nộ của Giản Thượng Ôn, kết quả... lại dễ dàng đến bất ngờ?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Phỉ Thành, Giản Thượng Ôn khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng phải chỉ là bị từ chối thôi sao? Hôm nay ta đã bị bốn người từ chối rồi, còn gì phải sợ nữa chứ!
“Không, anh không do dự dù chỉ một giây ư?!”
Thực ra khi Phỉ Thành từ chối, cậu ta đã nghĩ nếu Giản Thượng Ôn không chịu bỏ cuộc thì phải làm sao, nhưng nào ngờ, Giản Thượng Ôn đâu chỉ là đồng ý từ bỏ, cậu thậm chí còn không muốn lãng phí một giây để do dự!!
Sắc mặt Phỉ Thành lập tức sa sầm, trừng mắt nhìn Giản Thượng Ôn đầy hung dữ, đứng phắt dậy quát: “Anh ra ngoài!”
Giản Thượng Ôn vội vàng giơ hai tay lên, đầu hàng làm lành: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, thật sự sai rồi.”
Mặt Phỉ Thành đỏ bừng, cậu chàng ngầu lòi này chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. Vẻ ngoài cậu ta vốn đã sắc sảo, thêm vào đó tính cách đôi lúc có phần nóng nảy, nên những người tiếp xúc với Phỉ Thành, mỗi khi cậu ta tức giận, mặt lạnh ra, đều sẽ tự động lùi bước nhường nhịn. Nhưng Giản Thượng Ôn thì khác, cho dù cậu ta có nổi bão nổi giông ra sao, đều như đánh vào bông, chẳng có tác dụng gì.
Điều cậu ta không biết là, so với những người đàn ông tàn nhẫn, thủ đoạn mà Giản Thượng Ôn từng gặp, thì hành động của cậu ta bây giờ thậm chí còn có thể coi là đáng yêu.
Giản Thượng Ôn liếc mắt nhìn màn hình trò chơi đang bật, lên tiếng: “Đây là thiết bị mới nhất à?”
Phỉ Thành bị dời đi sự chú ý, gật đầu.
Giản Thượng Ôn có chút hứng thú, hỏi: “Thế nào, dùng có tốt không?”
"Cũng được." Nhắc đến trò chơi, tâm trạng Phỉ Thành rõ ràng tốt lên. Cậu ta tiện tay ném chiếc khăn lau tóc lên ghế sofa, đứng dậy nói: “Vẫn đang làm quen sau khi cài đặt.”
Đây là máy chơi game được nghiên cứu phát triển mới nhất, nhằm giúp các tuyển thủ chuyên nghiệp rèn luyện. Đeo mũ trùm đầu và tay cầm điều khiển có thể giúp tập trung hơn, đồng thời ghi lại các phản ứng và dữ liệu cơ thể. Chỉ là vì máy chơi game này mới ra mắt nên chưa được phổ biến rộng rãi, việc tập luyện cũng cần có thời gian thích nghi.
Giản Thượng Ôn nói: “Hay là tôi chơi với cậu vài ván?”
Phỉ Thành có chút bất ngờ: “Anh biết chơi game à?”
Giản Thượng Ôn khẽ cười: “Chơi không giỏi lắm, sẽ cố gắng không kéo chân cậu.”
Phỉ Thành là tuyển thủ chuyên nghiệp từng đoạt giải quán quân, ngoại trừ những người có cùng đẳng cấp với cậu, những game thủ bình thường khác cơ bản rất khó để không bị coi là "kéo rank". Tuy nhiên, sau cú sốc tâm lý vừa rồi, cậu ta chỉ mong Giản Thượng Ôn ít nói lại một chút, nên gật đầu đồng ý.
Hai người cùng nhau di chuyển đến khu vực chơi game.
Sau khi đưa tay cầm cho Giản Thượng Ôn, Phỉ Thành ngồi xuống nói: “Anh muốn chơi gì?”
Cậu ta là tuyển thủ toàn năng, không chỉ chơi giỏi game thuộc chuyên môn của mình, mà các game khác cậu cũng rất am hiểu, nên không câu nệ.
Nhìn sang Giản Thượng Ôn bên cạnh, thấy người đàn ông vừa rồi còn ngồi trên sofa giờ đang tùy ý ngồi trên tấm thảm len, chăm chú nghiên cứu chức năng của tay cầm. Ánh sáng từ màn hình máy chơi game hắt lên gương mặt tuấn tú như ngọc, khiến cậu trông ngoan ngoãn, ôn hòa lạ thường. Thật là một người kỳ lạ.
Rõ ràng là có thể khiến người ta vừa cảm thấy phóng túng, nguy hiểm, nhưng ngay sau đó lại có thể thu gọn móng vuốt như một chú mèo con ngoan ngoãn, không hề có chút gì là công kích.
Dường như cảm nhận được ánh mắt dò xét của Phỉ Thành, Giản Thượng Ôn khẽ nghiêng đầu, dịu dàng nói: “Gì cũng được, cậu muốn chơi gì thì chơi, tôi không kén chọn đâu.”
Phỉ Thành có chút cảnh giác: “Sao tự dưng anh lại muốn chơi game với tôi?”
Trong lòng cậu ta đang âm thầm phỏng đoán, nhưng đoán chắc Giản Thượng Ôn cũng sẽ không nói thật.
Nào ngờ…
Giản Thượng Ôn lại thẳng thắn thừa nhận: “Ừm, tôi có mục đích.”
Phỉ Thành ngẩn người, hỏi: “Mục đích gì?”
Giản Thượng Ôn mỉm cười: “Ngày mai sẽ là ngày bình chọn độ hảo cảm lần đầu tiên giữa các khách mời, tôi muốn cậu bỏ phiếu cho tôi.”
Đôi mắt phượng sắc bén của Phỉ Thành trừng lớn, cả mái tóc đỏ như muốn dựng đứng lên, cậu ta thực sự nghi ngờ mình vừa nghe nhầm, gần như không cần suy nghĩ đã từ chối: “Không đời nào!”
Giản Thượng Ôn nhướng mày, không hề bất ngờ.
Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên rõ ràng, rồi giọng nói của Ôn Cẩm vang lên từ bên ngoài: “Phỉ Thành, cậu có trong đó không?”
Phỉ Thành có chút bối rối nhìn về phía cửa, lẽ ra người trong lòng đến tìm, cậu phải vui mừng mới phải. Nhưng lúc này cậu vừa tắm xong, vẫn còn đang mặc áo tắm, lại còn ở riêng trong phòng với Giản Thượng Ôn, trong hoàn cảnh này mà ra mở cửa, liệu có bị hiểu lầm không?
Nói ra thì thật ngại, Phỉ Thành chưa bao giờ phải xử lý tình huống này.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Ôn Cẩm tò mò hỏi: “Phỉ Thành, tôi vào được không?”
Phỉ Thành theo bản năng định bước tới, kết quả vì quá hoảng hốt, khi cậu ta định đứng dậy lại không chú ý đến dây tay cầm nối dài dưới chân, cả người bị vấp ngã nhào về phía Giản Thượng Ôn. Cậu ta cố gắng chống tay để không đè lên người Giản Thượng Ôn, nhưng trong lúc luống cuống, chiếc áo choàng tắm lại vô tình bị bung ra, để lộ lồng ngực rắn chắc. Nhưng lúc này Phỉ Thành không còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện đó nữa, bởi vì khoảng cách giữa cậu ta và người bên dưới thật sự quá gần!!!
Hai người gần trong gang tấc, gần đến mức Phỉ Thành có thể cảm nhận được hơi thở của Giản Thượng Ôn phả trên mặt mình, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cậu. Phỉ Thành không biết đó là mùi hương gì, chỉ cảm thấy dường như là một loại hoa nào đó, nhưng lại ngọt ngào như mật ong, khiến đầu óc cậu ta trống rỗng trong giây lát.
Tiếng gõ cửa bên ngoài đột nhiên vang lên lần nữa, kéo Phỉ Thành trở về thực tại.
Tai Phỉ Thành đã đỏ bừng, cậu ta nhỏ giọng nói lời xin lỗi, chống tay định đứng dậy, lại bất ngờ bị giữ lại. Hơi thở của Giản Thượng Ôn phả vào người cậu ta, giọng nói khàn khàn vang lên: “Cậu vẫn chưa đồng ý với tôi.”
Lúc này rồi mà Giản Thượng Ôn còn đang nghĩ đến chuyện đó sao?
Phỉ Thành như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, lửa giận bùng lên trong lòng, mặc dù cậu takhông biết tại sao mình lại tức giận, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến đáng sợ: “Không thể nào.”
Đôi mắt phượng của Giản Thượng Ôn rõ ràng phản chiếu hình ảnh của Phỉ Thành, cậu mỉm cười đáp: “Thật sao?”
Phỉ Thành đang định kiên định nói "Phải", nhưng khi quay đầu lại, bất ngờ bắt gặp nụ cười rạng rỡ của người đàn ông trước mặt, lời nói định thốt ra lại nghẹn lại. Chưa kịp lên tiếng, cổ của cậu ta bỗng bị người kia ôm lấy. Ngay trong tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, người đàn ông vốn đang nằm dưới đất bỗng đưa tay ôm lấy người con trai trước mặt và trong tích tắc, đôi môi vừa rồi còn đang dỗ dành, dụ dỗ kia đã hạ xuống, in lên môi chàng trai tóc đỏ.