Bóng chiều tà bắt đầu buông xuống, phủ lên ngôi biệt thự kiểu Tây một màn thanh bình êm ả. Dưới lều che nắng trong khu vườn, các vị khách quý đã đến đông đủ, tám chuyện rôm rả, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười rộn rã.
Giản Thượng Ôn xuất hiện trong bầu không khí náo nhiệt ấy, cậu lướt mắt qua nhóm người đang ngồi tán gẫu bên bể bơi, rồi dừng lại nơi bóng hình của Phó Cẩn Thành. Vẫn là vẻ ngoài lãnh đạm, ung dung thong dong ngồi đọc sách, như thể lời cự tuyệt phũ phàng ở hành lang lầu hai chỉ là ảo giác của riêng Giản Thượng Ôn.
Nhưng Giản Thượng Ôn hiểu rõ, tất cả chỉ là lớp mặt nạ của anh ta mà thôi. Bị cự tuyệt, anh ta nhất định sẽ không cam tâm mà dùng mọi thủ đoạn để ép cậu rời khỏi chương trình. Phó Cẩn Thành vốn là kẻ thủ đoạn, tàn nhẫn.
Nhưng đời này đã khác. Giản Thượng Ôn thầm nhủ, cậu sẽ không ngồi im chịu trận.
“A, anh Thượng Ôn …, anh đã xuống rồi sao?” Giọng nói trong trẻo của Ôn Cẩm kéo Giản Thượng Ôn về thực tại. Có lẽ nhờ màn chào hỏi lúc trưa, Ôn Cẩm đã có chút thiện cảm với cậu, bằng chứng là cậu nhóc đã chủ động bắt chuyện, kiếp này cùng kiếp trước hoàn toàn không giống nhau, lúc ấy vừa đến chương trình đã bị người ta uy hiếp, thật sự không có tâm trạng giao lưu cùng các vị khách mời khác dẫn đến sau này bị mọi người xa lánh.
Ôn Cẩm nhiệt tình nói: “Anh Thương Ôn lại đây ngồi.”
Giản Thượng Ôn cười, đi tới ngồi xuống, hỏi lại cậu ta: “Cảm ơn, mọi người đang nói về chuyện gì thế?”
“Chúng tôi đang nói về việc không ngờ anh Kỳ Ngôn cũng tham gia chương trình này đấy.” Thấy Giản Thượng Ôn tiến lại gần, Ôn Cẩm nhiệt tình kéo ghế mời cậu ngồi, rồi hào hứng quay lại chủ đề đang dang dở.
“Năm ngoái tôi có dịp hợp tác với anh ấy, Kỳ Ngôn thực sự rất nghiêm túc trong công việc.” Dư San San, một chàng ca sĩ nổi tiếng, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. “Tôi cứ tưởng anh ấy là ‘kẻ cuồng công việc’ thì làm sao tham gia chương trình giải trí được chứ.”
Kỳ Ngôn là nam minh tinh lưu lượng cao, tuyển tú xuất đạo một đường thẳng đứng đi lên, nổi tiếng đều dựa vầ tác phẩm thế mà lại tham gia chương trình thực tế như thế này.
“Đúng vậy, tháng trước em có dịp hợp tác quay MV cùng anh Kỳ Ngôn, anh ấy quả thật rất chuyên nghiệp, em còn xem trộm lịch trình công tác của anh ấy, chỉ toàn là công việc” Ôn Cẩm cũng đỏ mặt nói.
Mọi người ngồi quây quần bên nhau. Trên trang phục của họ đều cài một chiếc ghim cài áo hình đám mây xinh xắn - biểu tượng của những người đã công khai xu hướng giới tính là “thụ”. Còn nhóm người của Phó Cẩn Thành ngồi phía bể bơi thì đeo biểu tượng tia sét màu vàng kim, tượng trưng cho “công”.
“Mọi người đoán xem, người nghiêm túc như Kỳ Ngôn sẽ thích kiểu người nào nhỉ?” Một giọng nói tò mò cất lên, phá vỡ bầu không khí sôi nổi.
Câu hỏi như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến mọi người nhìn nhau suy tư.
Dư San San lắc đầu cười khổ: ““Thực sự không tưởng tượng nổi. Anh ấy quá nghiêm túc, chưa bao giờ thấy thể hiện cảm xúc gì khác ngoài công việc.”
“Nhìn anh Kỳ Ngôn rất khó theo đuổi.” Ôn Cẩm nhỏ giọng bổ sung.
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người. Giản Thượng Ôn đang thong thả khuấy ly cà phê đá, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía mọi người.
“Sao thế, anh Thượng Ôn?” Ôn Cẩm hiếu kỳ hỏi.
Giản Thượng Ôn khẽ lắc đầu, khóe môi cong lên nụ cười ẩn ý: "Nghe các cậu nói, tôi lại thấy anh ta giống vị thánh tăng chỉ có kinh phật trong lòng, không màng thế sự vậy.”
Câu nói hài hước khiến mọi người không nhịn được cười rộ.
Nhưng lời nói của Giản Thượng Ôn lại khiến khán giả xem livestream không hài lòng:
"Giản Thượng Ôn trước giờ đều không làm việc đàng hoàng vậy mà còn mặt mũi nói người khác.”
“Trên đường tới đây còn cố tình bám víu anh Ngôn, nói là bạn trai cũ nữa chứ.”
“Mơ mộng hão huyền.”
"Anh Ngôn hợp tác với nhiều nghệ sĩ như vậy, có bao giờ để ý đến anh ta đâu.”
Khán giả vừa nghe mọi người bàn luận, đã nhắm được vài cặp đôi “tiềm năng” cho chương trình, nhưng họ đều đồng lòng phản đối việc gán ghép Kỳ Ngôn với Giản Thượng Ôn.
Đúng lúc bầu không khí đang trở nên nóng bỏng, một nhân viên của chương trình bưng khay đồ uống ra khu vườn: “Đạo diễn chuẩn bị salad trái cây và đồ uống mát lạnh cho mọi người. Chúc mọi người có một buổi chiều vui vẻ.”
Đây là cơ hội tốt để các vị khách quý “đám mây” và “tia chớp” giao lưu, tìm hiểu lẫn nhau.
Trên bàn là tám ly nước ép dưa hấu và bưởi ướp lạnh. Salad trái cây thì phong phú hơn, có lẽ là để mọi người tự do lựa chọn theo sở thích.
“A, nước ép dưa hấu!” Ôn Cẩm reo lên vui sướng.
Là “thỏi nam châm” của chương trình, Ôn Cẩm luôn toát ra năng lượng tích cực, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Sau khi cầm ly nước ép, cậu không vội uống mà mang đến đưa cho Phó Cẩn Thành đang đứng cạnh: “Anh Cẩn Thành, cho anh này.”
Là trúc mã, quan hệ của hai người tự nhiên gần gũi hơn một chút.
“Cảm ơn A Cẩm.” Phó Cẩn Thành nhận ly nước ép, ánh mắt ôn nhu nhìn Ôn Cẩm, nhưng niềm vui chưa duy trì được bao lâu.
Giản Thượng Ôn thầm thở dài. Đây chính là mô típ quen thuộc trong các bộ truyện NP Tu La Tràng mà cậu đã đọc, sao chỉ có Phó Cẩn Thành được hưởng một mình chứ. Và đúng như dự đoán, Ôn Cẩm lại tiếp tục cầm một ly nước ép dưa hấu khác đến chỗ Kỳ Ngôn.
Là ngôi sao lưu lượng đỉnh cao, Kỳ Ngôn sở hữu ngoại hình vô cùng nổi bật. Chiếc áo phông trắng đơn giản càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, thon gọn. Khuôn mặt điển trai mang vẻ đẹp trong sáng, ấm áp như cậu anh nhà bên. Nhìn ly nước ép trước mặt, Kỳ Ngôn khẽ nhíu mày, dường như đang do dự điều gì.
Ôn Cẩm lại nghĩ là Kỳ Ngôn chê cậu ta tuỳ tiện, vội vàng giải thích: "Lần trước hợp tác cùng anh, em vẫn chưa kịp cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”
Những người xung quanh đều nghĩ Kỳ Ngôn khó gần, chỉ có Giản Thượng Ôn biết rõ, lí do Kỳ Ngôn từ chối đơn giản là vì anh ta bị dị ứng với dưa hấu, rất ít người biết điều này.
Quả nhiên…
Không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.
“Nước ép dưa hấu ngon thật!” May thay Giản Thượng Ôn nhanh chóng tiến đến, cầm ly nước ép lên, mỉm cười nói: “Để tôi uống cho. A Cẩm, cậu lấy đồ uống khác cho Kỳ lão sư đi."
“Vâng ạ…” Ôn Cẩm ngẩn người trong giây lát rồi vội vàng lấy một ly nước ép bưởi đưa cho Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn khẽ liếc nhìn Giản Thượng Ôn, sau đó nhận ly nước mà Ôn Cẩm đưa, giọng nói ôn hoà: “Cậu khách sáo rồi, làm việc với cậu rất vui vẻ."
Ôn Cẩm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta hơi ngượng ngùng, hai má lại ửng hồng. Trong giới ai cũng biết Kỳ Ngôn là người khắt khe trong công việc. Câu nói vừa rồi của anh ấy, chẳng phải là đang công nhận sự chuyên nghiệp của cậu ta sao?
Cảnh tượng này khiến khán giả trước màn hình không khỏi xôn xao:
"Bầu không khí giữa hai người họ kỳ lạ thật đấy.”
"Kỳ Ngôn rất ít khi khen người khác.”
"Sao Giản Thượng Ôn lại xen vào thế kia?”
"Phải đấy! Cho dù cậu ta có cướp ly nước ép thì anh Ngôn của chúng ta vẫn chỉ uống đồ của A Cẩm thôi.”
Trên các diễn đàn, khán giả không ngừng bàn tán, nhiệt tình "chèo thuyền” cho các cặp đôi mà họ yêu thích. Còn Giản Thượng Ôn - kẻ “phá đám”, còn cố tình nhắm vào Ôn Cẩm.
Chuyện ly nước ép chẳng mấy chốc chìm xuống.
“Tiếc là ly nước ép này không có đá, thời tiết nóng như vậy…” Giọng nói trầm ấm của Dư San San vang lên.
Triệu Độ – khách mời bên phía “đám mây” - cũng gật gù đồng tình.
“Trong bếp hình như có đá đấy ạ." Nhân viên nhắc nhở.
Tuy nhiên, đây là cơ hội hiếm có để tiếp xúc với các vị khách mời “tia chớp” , chẳng ai muốn bỏ lỡ cả.
Lúc này, Giản Thượng Ôn lại là người đầu tiên lên tiếng. Cậu đặt ly nước xuống bàn, nở nụ cười hiền hậu: “Vừa vặn tôi cũng muốn vào nhà vệ sinh một chút, để tôi lấy giúp mọi người luôn.”
Mọi người đều bất ngờ trước lòng tốt bất ngờ của Giản Thượng Ôn.
Dư San San cảm kích nói: “Vậy cảm ơn anh nhé.”
Tuy nhiên, Giản Thượng Ôn không hề quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Đối với cậu, ở lại đây cũng vô ích, chi bằng quay về phòng cho rảnh nợ.
Căn biệt thự trở nên yên tĩnh đến lạ. Hầu hết nhân viên đều ở ngoài vườn, trong nhà vắng tanh vắng ngắt. Sau một hồi tìm kiếm, Giản Thượng Ôn mới tìm thấy phòng bếp. Cậu mở tủ lạnh nhưng không thấy khay đá, trong khi phòng bếp chỉ có một căn phòng nhỏ phía sau là có thể cất giữ đồ. Giản Thượng Ôn không chần chừ bước vào.
Căn phòng tối ôm, yên tĩnh đến đáng ngờ.
Đúng lúc Giản Thượng Ôn với tay lấy chiếc thùng đựng bằng inox trên kệ, một trận tiếng động phát ra từ phía cửa. Chưa kịp quay người lại, cửa phòng đột nhiên đóng sầm lại, ánh đèn bị che khuất bởi một bóng hình cao lớn.
Giản Thượng Ôn giật mình. Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì cổ tay đã bị người kia bắt lấy, giữ chặt. Cậu bị ép dựa vào bức tường phía sau, giữa hai người chỉ còn cách nhau vài cm.
Giọng nói quen thuộc vang lên, pha chút vội vàng và giận dữ: “Sao em lại ở đây?”
“……”
Vẫn là câu hỏi quen thuộc ấy.
Kỳ Ngôn cúi người nhìn xuống. Giản Thượng Ôn như con thú nhỏ bị giam cầm, bất lực dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh ta. Dưới ánh đèn mờ ảo, làn da trắng nõn càng thêm phần mong manh, yếu đuối. Cổ tay bị Kỳ Ngôn nắm chặt truyền đến cảm giác lạnh lẽo. Kỳ Ngôn bỗng dưng như bị bỏng, vô thức nới lỏng tay. Anh ta cúi đầu, nhìn xuống bàn tay nhỏ bé, mềm mại trong lòng bàn tay mình, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười cưng chiều: "Sao lại yếu ớt như vậy?”
Khoảnh khắc ấy, Giản Thượng Ôn cứ ngỡ mình quay trở về nhiều năm về trước. Vẫn là cái nắng nóng gay gắt của mùa hè, cậu bé gầy gò trong chiếc áo sơ mi bạc màu đang cõng người yêu trên lưng, bước vội trên con đường vắng. Cậu nhóc ấy nghe thấy tiếng thở dốc mệt nhọc của người trên lưng thì càng siết chặt tay hơn, sau đó là giọng nói ngang ngạnh vang lên bên tai: “Kỳ Ngôn, sao cậu mạnh thế?”