Bên trong biệt thự
Nhge nói căn biệt thự này là tài sản riêng của đạo diễn nằm ở trung tâm xa hoa nhất của thành phố A, phòng khách xa hoa treo chiếc đèn chùm thủy tinh xa hoa, lấp lánh, Trên lò sưởi cổ kính, bức tranh sơn dầu hoa súng với nét bút phóng khoáng tựa như muốn thoát ra khỏi khung tranh, hòa mình vào không gian tràn ngập ánh sáng. Những món đồ nội thất gỗ quý giá trị liên thành được bày trí hài hòa, tạo nên một không khí vừa sang trọng vừa ấm cúng, chẳng khác nào một cung điện nguy nga thời Trung cổ
Giản Thượng Ôn đẩy cửa bước vào. Cậu đảo mắt nhìn quanh, các vị khách quý mỗi người ở một góc phòng khác nhau, người thì lật giở cuốn sách trên chiếc sofa êm ái, người thong dong pha cà phê bên quầy bar, kẻ lại chăm chú quan sát bộ sưu tập rượu quý giá, nhưng dù là ai đi chăng nữa thì dung mạo và khí chất toát ra từ những con người ấy đều vô cùng nổi bật, như thể bước ra từ một bức tranh quý tộc, khiến người khác không nỡ phá vỡ sự hoàn mỹ ấy.
Nghe tiếng chuông cửa, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại.
Khác với vẻ ngoài sang trọng, lịch lãm của những người khác, chàng trai đứng ở cửa với chiếc áo sơ mi xanh nhạt trông thật giản dị, nhưng lại vô cùng nổi bật với gương mặt thanh tú và nụ cười rạng rỡ. Cậu ung dung bước vào, kéo vali theo sau và giơ bàn tay thon dài với làn da trắng nõn lên chào hỏi: "Chào mọi người, tôi là Giản Thượng Ôn."
Căn phòng chìm vào im lặng.
Vì chương trình không tiết lộ danh tính khách mời trước, nên khi nhìn thấy Giản Thượng Ôn, ai nấy đều bất ngờ. Nhất là những vị khách nam, ánh mắt nhìn cậu càng thêm phần dò xét.
Giản Thượng Ôn vờ như không nhận ra bầu không khí khác lạ, cậu bước vào giữa phòng, thở phào nhẹ nhõm: "Bên ngoài nóng quá, may mà trong này mát mẻ."
Cậu nhìn thấy ly nước trên bàn, quay sang chàng trai bên cạnh với mái tóc xù bông cá tính, cười hỏi: "Tôi uống ly nước này được không?"
Chàng trai tóc xù có vẻ bất ngờ, chắc hẳn không nghĩ tới Giản Thượng Ôn lại chủ động bắt chuyện với mình, nhưng vẫn gật đầu: "Tùy ý."
Bầu không khí ngượng ngùng cuối cùng cũng được phá vỡ.
Giản Thượng Ôn rót nửa ly nước, ngửa cổ uống cạn, sau đó mới quay sang chàng trai bên cạnh, mỉm cười hỏi: "Cảm ơn, tôi là Giản Thượng Ôn, còn cậu?"
Tóc xù không nghĩ cậu sẽ tiếp tục nói chuyện với mình, đáp lại bằng vẻ lạnh lùng: "Phỉ Thành."
Giản Thượng Ôn như bừng tỉnh, game thủ thần đồng Phỉ Thành, người đã phá vỡ kỷ lục năm lần liên tiếp vô địch giải đấu quốc gia. Nghe đồn cậu ta xuất thân từ gia tộc giàu có, tham gia thi đấu chỉ vì đam mê, và tất nhiên là để giành lấy ngôi vị quán quân. Lại thêm một cậu ấm nữa đây mà.
Nụ cười của cậu càng thêm rạng rỡ, Giản Thượng Ôn chìa tay ra: "Rất vui được gặp cậu."
Làn da của Giản Thượng Ôn vốn trắng trẻo, nay lại càng thêm phần nổi bật sau khi phơi nắng, vệt đỏ ửng nơi cổ áo như càng thêm phần quyến rũ.
Khoảng cách quá gần khiến Phỉ Thành nhìn thấy rõ mồn một. Cậu ta cứng đờ chìa tay ra, gương mặt vẫn lạnh tanh, nhưng tai lại càng đỏ hơn.
Khán giả xem livestream được phen phấn khích tột độ:
"A a a a Tiểu Phỉ nhà ta đáng yêu quá!"
"Giản Thượng Ôn, có phải anh cố tình không!"
"Tránh xa cục cưng của chúng tôi ra!"
"Có phải anh ỷ vào việc Tiểu Phỉ chưa từng nghe thấy danh tiếng xấu xa của anh nên muốn bắt nạt cậu ấy không hả?"
Các khách mời khác không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng họ biết Giản Thượng Ôn đang chào hỏi mọi người, hơn nữa thái độ của cậu cũng rất lễ phép, lịch sự. Vì vậy, họ cũng không thể tiếp tục làm ngơ.
Quả nhiên, khi Giản Thượng Ôn quay sang, đã có người chủ động tiến lại gần.
Đó là một chàng trai có nụ cười tỏa nắng, diện mạo ưa nhìn trong chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jeans. Chủ động chào hỏi: "Chào anh, tôi là Ôn Cẩm, mong sau này được chỉ giáo nhiều hơn."
Giọng nói Ôn Cẩm trong veo, đôi mắt long lanh nhìn Giản Thượng Ôn, hơi ngượng ngùng nói tiếp: "Thực ra lúc nãy tôi không tới chào hỏi anh ngay là vì... tôi cảm thấy chúng ta trông rất giống nhau. Liệu có khi nào chúng ta từng gặp nhau rồi không?"
Giản Thượng Ôn im lặng lắng nghe, nụ cười nhàn nhạt trên môi, nhưng lại không chạm đến đáy mắt.
Ôn Cẩm à, cậu không biết tôi, nhưng tôi lại biết rõ cậu. Kiếp trước, tôi đã ngu ngốc làm thế thân cho cậu, phải chịu đựng đủ mọi sự ghen tuông và chiếm hữu biến thái từ những kẻ si mê cậu. Khi tôi muốn thoát khỏi cuộc sống ấy, bọn họ đã dùng mọi thủ đoạn để phong sát tôi, khiến tôi không thể tồn tại trong giới giải trí. Còn nhớ lúc ấy tôi đã tìm đến cậu, cầu xin cậu giúp đỡ. Vậy mà cậu đã làm gì?
Chàng trai ấy lại ngây ngơ, thuần khiết nép mình trong vòng tay người đàn ông cao lớn, anh tuấn, run rẩy hỏi: "Anh Phó, người này là ai vậy? Có phải anh ta nói dối không?"
Cho tới bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ, Phó Cẩn Thành, người đàn ông quyền cao chức trọng ấy, đã đặt lên trán Ôn Cẩm một nụ hôn, dịu dàng trấn an: "Ngoan nào, A Cẩm. Cậu ta chỉ là kẻ điên thôi, em đừng tin. Đời này, anh chỉ yêu mình em."
Kết cục, Giản Thượng Ôn bị bọn họ vứt bỏ, phải nhận lấy kết cục thê thảm trong tay những kẻ điên cuồng ấy. Cho đến khi chết đi, Giản Thượng Ôn mới biết được cậu chỉ là một nhân vật phụ bất hạnh trong thế giới tiểu thuyết. Vai chính Ôn Cẩm là bạch nguyệt quang mà tất cả nam phụ đều yêu say đắm. Còn cậu chỉ là thế thân tội nghiệp, là vật hi sinh nhằm tôn lên tình yêu của các nam chính dành cho bạch nguyệt quang. Chính vì vậy, họ đối xử tốt với Ôn Cẩm bao nhiêu thì càng tàn nhẫn với Giản Thượng Ôn bấy nhiêu, kết cục cuối cùng chỉ có thể chết trong cô độc mà không một ai hay biết.
Bật ra khỏi dòng hồi ức
Ôn Cẩm nhìn Giản Thượng Ôn với ánh mắt có phần rụt rè, dè dặt hỏi: “Thầy Giản, chúng ta... đã gặp nhau ở đâu vậy?"
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào yên lặng, tất cả ánh mắt đổ dồn vào Giản Thượng Ôn, nhất là những người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cậu thậm chí không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén, đầy cảnh cáo của họ.
Nửa ngày sau, Giản Thượng Ôn khẽ cười, đôi mắt cong lên tựa vầng trăng non: "Tất nhiên là chưa từng. Nếu tôi đã gặp qua cậu em dễ thương thế này, chắc chắn sẽ nhớ mãi."
Ôn Cẩm ngượng ngùng, hai tai đỏ ửng.
Giản Thượng Ôn nhìn chàng trai trước mặt, trong lòng thầm cười lạnh. Ôn Cẩm giống như tờ giấy trắng, ngây thơ và trong sáng, chẳng hề hay biết những gì đang diễn ra xung quanh, nụ cười ngây thơ ấy khiến bất kỳ ai nhìn cũng phải yêu mến. Chẳng trách cả thế giới đều yêu thích Ôn Cẩm.
Khác với Gianr Thượng Ôn.
Giản Thượng Ôn quay người lại, lơ đãng liếc nhìn ba người đàn ông đang ngồi trên sofa. Họ, một người từng trải, chín chắn, một người điềm tĩnh, lịch thiệp và người còn lại thì lạnh lùng, cuốn hút. Thế nhưng, tất cả bọn họ, không hẹn mà cùng nhìn Giản Thượng Ôn bằng ánh mắt đầy cảnh giác và thù địch. Rõ ràng cậu chưa làm gì cả, nhưng lại trở thành cái gai trong mắt tất cả mọi người.
Giản Thượng Ôn nhếch môi cười nhạt, như một đóa hoa tuyệt đẹp nhưng đầy thâm độc.
Khán giả theo dõi livestream đều cho rằng Giản Thượng Ôn lại chuẩn bị gây chuyện, nhưng cậu lại chẳng làm gì.
Cậu chỉ cúi đầu nhìn Ôn Cẩm, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Tôi vừa mới tới, chưa biết phòng ngủ của mình ở đâu, cậu có thể dẫn tôi đi được không? "
Ôn Cẩm vô thức gật đầu đồng ý.
"Để tôi dẫn cậu ấy đi."
Giọng nói trầm ổn vang lên từ phía ghế sofa. Phó Cẩn Thành đứng dậy, bộ vest trên người càng tôn lên vóc dáng cao ráo, oai nghiêm của người đàn ông.
Ôn Cẩm có chút bất ngờ, bởi vì ấn tượng của cậu ta về Phó Cẩn Thành là người lạnh lùng, ít nói, chứ không phải người nhiệt tình như vậy.
Phó Cẩn Thành bước tới chỗ Ôn Cẩm, nhẹ giọng nói: "A Cẩm, em vừa dọn dẹp đồ đạc xong, nghỉ ngơi một chút đi, để anh dẫn Giản tiên sinh đi. Vừa hay anh cũng lên phòng lấy đồ."
Ôn Cẩm bừng tỉnh, gật đầu lia lịa, hai má ửng đỏ. Cậu ta vẫn chưa quen với sự ân cần chu đáo của Phó Cẩn Thành.
Giản Thượng Ôn giả vờ không nhìn thấy tương tác giữa hai người, cười nói: "Vậy phiền Phó tổng."
Khán giả theo dõi livestream thở phào nhẹ nhõm:
"Thì ra là Phó tổng chỉ ga lăng thôi."
"Làm tôi cứ tưởng Phó tổng thật sự là bạn trai cũ của anh ấy chứ!"
"Chắc chắn là không thể nào rồi."
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng khách, để lại không gian tĩnh lặng đến lạ thường. Các khách mời thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cho dù Giản Thượng Ôn không hề làm gì quá đáng, nhưng sự xuất hiện của cậu đã khiến bầu không khí căng thẳng hơn.
Hành lang lầu hai rộng thênh thang dẫn đến các phòng ngủ. Giản Thượng Ôn đi theo sau Phó Cẩn Thành, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng cao lớn, trên tay vẫn cầm vali cho cậu. Tuy Phó Cẩn Thành rất lịch thiệp giúp đỡ Giản Thượng Ôn, nhưng suốt quãng đường, họ không hề nói với nhau lời nào. Sự im lặng giữa họ lại càng khiến bầu không khí thêm phần ngột ngạt.
Cũng giống như kiếp trước.
Lúc nào cũng đeo mặt nạ lạnh lùng, xa cách.
Cuối cùng cả hai cũng đã đến nơi.
Toàn bộ lầu hai đượ trang hoàng theo phong cách cổ phong, dưới chân trải thảm mềm mại, trên hàng lang treo rất nhiều tranh cổ quý giá của các danh họa, bieeth thự có diện tích rất lớn, đứng từ đây thậm chí còn không thấy được điểm cuối của hành lang, cổ diển mà tao nha, có thể thấy được sự giàu có của đạo diễn.
"Tới nơi rồi." Phó Cẩn Thành lạnh lùng lên tiếng.
Giản Thượng Ôn hồi thần, vươn tay nhận lấy vali từ tay Phó Cẩn Thành: "Cảm ơn Phó tổng."
Khoảnh khắc bàn tay của hai người chạm vào nhau, Giản Thượng Ôn cố tình dừng lại vài giây. Cậu biết Phó Cẩn Thành là người rất kén chọn, mỗi lần chạm vào cậu xong, Phó Cẩn Thành lại phải giữ vẻ mặt bình thản rửa tay ngay lập tức.
Phó Cẩn Thành nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Giản Thượng Ôn vài giây, rồi quay người bước đi mà không nói thêm lời nào.
Giản Thượng Ôn quay sang quay phim, hỏi: "Bây giờ tôi có thể vào trong được chưa?"
"Vâng." Quay phim gật đầu.
Căn phòng hiện ra trước mắt khi Giản Thượng Ôn xoay nắm cửa. Đó là một căn phòng rộng rãi với hai chiếc giường đơn. Chiếc cửa sổ lớn được mở hé, hướng ra khu vườn xanh mướt bên dưới. Tia nắng chiều rọi vào căn phòng, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp và yên bình.
"Căn phòng này thật đẹp," Giản Thượng Ôn mỉm cười nói.
Cậu rất thích nắng, một điều xa xỉ mà cậu đã không còn được tận hưởng trong một thời gian dài.
Người quay phim không tiện vào theo vì liên quan đến quyền riêng tư của khách mời. "Vậy anh nghỉ ngơi một lát, sau đó chúng ta sẽ tập trung xuống lầu."
Giản Thượng Ôn gật đầu.
Cánh cửa khép lại, Giản Thượng Ôn vẫn chưa vội dọn đồ. Cậu bước đến bên cửa sổ, thả hồn theo cảnh vật bên ngoài. Bỗng nhiên, tiếng cửa phòng vang lên, một lực đạo mạnh mẽ kéo Giản Thượng Ôn quay lại, ép cậu áp sát vào bức tường lạnh lẽo. Cơn đau nhói buốt từ bả vai truyền đến khiến Giản Thượng Ôn nhíu mày, nhìn rõ người đang giam cầm mình.
Là Phó Cẩn Thành.
Người đàn ông lạnh lùng, xa cách, vừa rồi còn giữ khoảng cách với cậu như người xa lạ, lúc này đang giam cậu trong vòng tay rắn chắc, ánh mắt nhìn Giản Thượng Ôn không giấu nổi sự giận dữ: "Tại sao cậu lại ở đây?"
Giản Thượng Ôn cố giãy ra nhưng bất thành, cơn đau nhức từ bả vai khiến cậu phải hít một hơi thẹn: "Đạo diễn mời tôi đến."
"Tại sao Thẩm Nghị lại mời cậu?" Phó Cẩn Thành nhíu mày.
Câu hỏi của Phó Cẩn Thành khiến Giản Thượng Ôn cười nhạt trong lòng. Với danh tiếng hiện tại của Giản Thượng Ôn, cậu như con chuột chết bị mọi người xa lánh và người đóng góp một phần không nhỏ trong việc này chính là Phó Cẩn Thành - người đàn ông đang đứng trước mặt vậu.
"Rất đơn giản." Giản Thượng Ôn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phó Cẩn Thành, lạnh lùng nói: " Đây không phải là show hẹn hò dành cho người sống ẩn sao? Tại sao đạo diễn lại mời tôi, chẳng lẽ Phó tổng không biết sao?"
Phó gia là gia tộc danh giá, người mong muốn gả vào Phó gia nhiều vô số kể. Tuy Phó Cẩn Thành là người lạnh lùng, khó gần, nhưng nhiều năm qua, người tình duy nhất của anh ta chỉ có Giản Thượng Ôn.
Vì vậy, không cần suy nghĩ nhiều, Phó Cẩn Thành liền cho rằng chương trình đã mời Giản Thượng Ôn đến với danh nghĩa bạn trai cũ của anh ta, mà không hề nghĩ đến những người khác. Gương mặt anh ta lạnh tanh, lệnh giọng: " Cậu rời khỏi chương trình đi."
Căn phòng chìm vào im lặng.
Phó Cẩn Thành buông tay ra, lùi lại vài bước, trở lại vẻ xa cách thường thấy như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Anh ta cho rằng Giản Thượng Ôn sẽ không dám cãi lời mình.
Thế nhưng, lần này Giản Thượng Ôn lại không ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa. Giản Thượng Ôn xoa xoa cánh tay bị bóp đỏ của mình, thản nhiên nói: " Nếu tôi nói không thì sao? "