Nàng hiểu rằng phần lớn Ngự Linh Sư đều trọng thể diện. Nếu chuyện nàng tìm tiểu thị bị lan truyền, Việt Chi Hằng chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong quan trường vương triều. Nhưng với thần thông của Việt đại nhân, chỉ cần làm việc kín kẽ, thần không biết quỷ không hay, thì sẽ chẳng ảnh hưởng gì.
Trừ phi Việt Chi Hằng cũng giống đa số “thẳng linh tu” của vương triều, cho rằng Ngự Linh Sư phải giữ trinh tiết, khinh thường những hành vi “phóng đãng” như thế.
Trạm Vân Uy không lay chuyển được bàn tay Việt Chi Hằng, bèn thẳng thắn nhìn vào mắt hắn: “Việt đại nhân, ngươi không cho ta rời đi, lại chẳng tán đồng cách của ta. Vậy ngươi nói xem, còn cách nào khác?”
Nàng hít sâu một hơi, tiếp lời: “Chẳng lẽ Việt đại nhân nguyện ý tự mình hiến thân?”
Câu này vốn chỉ là lời giận dỗi buột miệng, thậm chí nàng còn vô ý gọi lại “Việt đại nhân”. Bàn tay hắn khẽ siết chặt, khiến nàng thoáng giật mình. Hàng mi nàng run rẩy, đối diện đôi mắt lạnh băng của Việt Chi Hằng. Đôi đồng tử hắn như mực nước nhàn nhạt, khiến người ta chẳng thể đoán được cảm xúc. Hắn không lập tức đáp lời nàng.
Trạm Vân Uy bỗng dưng cảm thấy vài phần căng thẳng.
“Trạm tiểu thư,” Việt Chi Hằng lên tiếng, giọng trầm thấp, “Ngươi thân mang danh nghĩa đạo lữ của Việt mỗ, ta chỉ nói một lần này thôi. Ta không có sở thích tự đội mũ xanh. Nếu ngươi đã nhiều lần muốn chạy trốn, sau khi thoát được, ngươi muốn làm gì, ta chẳng quản. Nhưng chừng nào ngươi còn trong tay ta, ta sẽ không giúp ngươi tìm người khác. Ngươi dẹp ý định này đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT