Trạm Vân Uy sắc mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, khiến Việt Chi Hằng cười lạnh một tiếng: “Nếu lúc ấy không ngăn Trạm tiểu thư, để ngươi chạy khỏi thuyền hoa, hậu quả ra sao, chắc không cần ta nhắc nhở.”
Nàng nghĩ đến tình cảnh hắn nói, trong lòng không khỏi rùng mình. Nàng định giải thích rằng mình chẳng hề có ý trách cứ, bởi nàng hiểu Việt đại nhân chỉ hành động bất đắc dĩ, nhưng chưa kịp mở lời, Việt Chi Hằng đã lên tiếng trước.
“Hơn nữa, ta chưa từng nói mình là chính nhân quân tử.” Hắn nhắm mắt, giọng điệu lạnh lùng, “Về chuyện tín nhiệm Việt mỗ, Trạm tiểu thư nên tự tin hơn vào dung mạo của mình mới phải.”
“…”
Ngoài phòng, gió mưa giật dữ dội, nhưng chẳng thể sánh bằng sự kinh ngạc của Trạm Vân Uy khi nghe câu nói ấy. Nàng suýt sặc, trong lòng thầm nghĩ: Việt đại nhân đang nói gì vậy? Chẳng lẽ đây là lời khen ngợi nàng?
Lỗ tai nàng bất giác nóng bừng, vừa xấu hổ vừa bối rối, chẳng biết phải phản ứng ra sao. “Chưởng tư đại nhân, chẳng phải ngươi từng nói không thích Ngự Linh Sư sao?”
Việt Chi Hằng đáp: “Ta đâu phải Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn chẳng động tâm. Trạm tiểu thư, ta chỉ là một nam nhân bình thường. Thấy sắc nảy lòng tham là chuyện thường tình của con người. Nếu lập trường của ngươi và ta đối nghịch, những năm qua, danh tiếng của Việt mỗ chắc ngươi cũng rõ. Chuyện nào khiến ngươi nghĩ ta có chút liên quan đến thánh hiền?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play