11.
Tôi viện cớ ra ngoài làm việc.
Thực chất là nhân cơ hội chuồn mất.
Trước tiên tìm đến ba, sau đó đến sàn đấu giá tìm tên phục vụ đã bán Lục Ca cho tôi.
Ba tôi đập bàn chỉ thẳng mặt tên phục vụ đó:
“Cái gì? Nó dám bán đồ giả cho con trai ba á ?"
“Đi thôi, ta phải tố cáo nó với ban quản lý đấu giá.“
Tên phục vụ vội kéo tay ba tôi:
“Ông lớn ơi, nghe câu này tôi thấy khó chịu lắm. Giả là giả thế nào?"
“Con trai ngài đến tìm vợ, tôi đích thực bán cho cậu nhà một người vợ, đúng không?"
“Buôn người mà, bán rồi là không trả không đổi, làm gì có khái niệm hàng giả."
Tôi nhắm mắt thở dài:
“Ít nhất anh nên nói trước cho tôi biết chứ? Bán Alpha thành Omega, định qua mặt tôi à?"
Tên phục vụ khoát tay:
“Không phải vậy.”
“Tuyến thể anh ta bị tổn thương, pheromone rối loạn, tôi cũng chỉ nhầm lẫn chút thôi, không cố ý đâu."
“Với lại có 20 tệ, đâu đáng để kiện cáo, số tiền này còn không đủ để lập án.“
Anh ta nói như đúng rồi, tôi đành bó tay.
Không còn cách nào, đành chịu thua.
Trên đường về, ba tôi trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi:
“Con có thích Lục Ca không?"
12.
Có thích Lục Ca không?
Nếu là ngày hôm qua, tôi chắc chắn sẽ trả lời: Thích.
Bởi vì Lục Ca thực sự rất ưa nhìn, đúng gu tôi.
Tuy ít nói nhưng tính tình lại tốt, khi nói chuyện với tôi còn dịu dàng nữa.
Ở bên anh cả đời cũng được.
Nếu may mắn, còn có thể đẻ một đàn con, hạnh phúc viên mãn.
Nhưng tất cả những điều này đều dựa trên việc anh phải là Omega.
Còn tôi, là người chủ động, là bên được hưởng lợi.
Nhưng hiện tại, Lục Ca là Alpha, còn tôi là kẻ bị chi phối.
Kẻ bị chi phối thường phải suy tính nhiều thứ.
Nhà anh ở đâu?
Gia đình có dễ hòa hợp không?
Liệu anh có thật sự dịu dàng chu đáo như vẻ ngoài?
Hay tất cả chỉ là giả tạo?
Kết hôn rồi, khi tôi mang thai, liệu anh có thay đổi không?
Có ngoại tình không? Có bạo hành gia đình không?
Alpha vốn dĩ đã mạnh mẽ hơn Beta, nếu anh có ý bạo hành tôi, tôi có thể tự bảo vệ mình không?
Dù những năm gần đây, y học phát triển vượt bậc.
Nhưng số Omega ch*t khi sinh con vẫn nhiều vô kể.
Còn tôi là Beta, mang thai đã khó, sinh đẻ càng khó hơn.
Lục Ca, có đáng để tôi liều mạng, gạt bỏ mọi lo lắng để sinh con không?
Tôi không biết, cũng... không dám đ/ánh cược.
13.
Tôi không dám về căn hộ của mình, trốn về nhà sống chung với ba được vài ngày.
Ba tôi chưa đến tuổi nghỉ hưu, lại làm công việc chân tay nặng nhọc, ngày nào cũng mở mắt ra là đi làm ngay.
Trời sáng lên đường, trời tối mịt mới về.
Đúng lúc mấy hôm nay tôi được làm việc tại nhà, một mình ở nhà ngoài làm việc ra chẳng có việc gì khác.
Chợt nhớ những ngày Lục Ca ở đây, anh hay làm bánh nướng ngon lành cùng đủ loại đồ ăn vặt cho tôi.
Tôi lắc đầu xua tan nỗi nhớ mong ấy.
Thôi đợi khi nào anh chịu thổ lộ thật lòng rồi hẵng gặp lại vậy.
Cửa sổ vang lên hai tiếng “cộc cộc".
Ngẩng đầu lên, tôi thấy bóng người cao lớn in sau ô kính.
Tim đập thình thịch, vô số ý nghĩ lướt qua đầu.
Bây giờ bọn trộm không còn kiêng dè gì nữa sao?
Giữa ban ngày ban mặt đã dám định đập cửa vào cướp?
Nuốt nước bọt, tôi với lấy chiếc cốc bên cạnh nắm chặt trong tay, chuẩn bị thời cơ đ/ánh trúng đích...
Nhưng ngay sau đó, chốt cửa bị bật mở, khuôn mặt Lục Ca thập thò ngoài cửa sổ.
Tôi: “?”
Lục Ca cũng ngỡ ngàng, như không ngờ thấy tôi ở đây:
“Em... không đi làm à?"
Tôi xoa xoa thái dương căng tức, chỉ vào chiếc máy tính trên bàn:
“Mấy hôm nay tôi làm việc tại nhà."
“Anh đến làm gì? Sao không đi cửa chính?"
Lục Ca im lặng.
Tôi bực dọc:
“Mẹ kiếp, miệng để trang trí à? Nói đi chứ!"
Tôi ghét nhất cái kiểu c/âm như hến này của anh.
“Hỏi thân phận nhà cửa đâu cũng không chịu nói, không lẽ anh là bí mật quốc gia đấy à?"
“Suốt ngày giấu giếm thần thần bí bí, ra vẻ ta đây lắm à? Giỏi thật thì đừng có bị thương để người ta nhặt về chứ!"
Thật là phát điên, có miệng mà không biết nói, chi bằng cho uống thuốc c/âm cho xong.
Lục Ca cuống quýt:
“Bé cưng đừng giận mà."
“Hôm nay là kỷ niệm 5 ngày 2 tiếng kết hôn của chúng ta, không được nổi giận đâu."
Kỷ niệm cái gì? 5 ngày 2 tiếng?
Có loại kỷ niệm lắp ghép quái quỷ nào thế này?
Vừa dứt lời, anh đã định chui qua cửa sổ vào nhà.
Tôi đẩy một cái:
“Đi cửa chính!"
Lại trèo cửa sổ nữa, ai dạy anh cái trò này thế? Cứ như đang vụng trộm vậy.
Lục Ca ấm ức rời khỏi cửa sổ, vài giây sau gõ cửa chính cạch cạch.
Tôi mở cửa, lườm anh một cái đầy khó chịu.
Lục Ca không dám cãi, cắn môi theo sát tôi vào nhà.
“Tên anh là Lục Qua." Anh nói.
Tôi nghi hoặc nhìn cậu:
“Biết rồi mà."
Nhắc lại tên mình làm gì? Khoe tên hay à?
"Chữ “Qua” trong sa mạc." Anh nói thêm.
Tôi: "?"
"????"
Trùng âm trùng chữ với vị Thượng tướng Alpha trẻ nhất Liên bang?
Ý gì đây?
Không lẽ câu tiếp theo anh sẽ nói mình chính là vị tướng mất tích sau chiến tranh đó?
14.
Quả nhiên tôi đoán không sai.
Lục Ca nói với tôi, tên thật của anh là Lục Qua.
“Trong quân đội có kẻ phản bội, tôi bị tập kích bị thương, tuyến thể tổn hại, trí nhớ cũng bị ảnh hưởng.“
Tôi cố gắng tiêu hóa mấy câu này, phản ứng có phần chậm chạp.
Lục Qua sốt ruột:
“Bé cưng tin anh đi, anh thật sự không lừa em, đúng là mấy hôm trước mới hồi phục trí nhớ mà."
Tôi giơ tay bịt miệng anh:
“Cấm anh gọi bé cưng bé bỏng gì hết, ai là bé cưng của anh?"
“Anh im miệng đứng sang một bên, để tôi bình tĩnh đã."
Lục Qua lại thuận thế hôn lên lòng bàn tay tôi:
“Bé cưng đừng giận mà.”
“Hai chục bỏ ra m/ua anh không hề lỗ đâu, chuyện ấy của anh cực kỳ lợi hại, đảm bảo khiến em có bầu.”
“Tuyến thể tổn thương không phải vĩnh viễn, anh có thể tự phục hồi, nhiều nhất nửa năm nữa là ổn thôi."
“Lúc đó, anh vẫn là Alpha hoàn chỉnh, sẽ không để em chịu thiệt thòi.“
Má nó, lòng bàn tay ngứa ran, sao cậu ta lại thế này?
Đang cãi nhau mà, hôn tôi làm gì?
Lỡ sau này tôi t/át anh, liệu anh có liếm tay tôi không?
Còn cam đoan nhất định khiến tôi có bầu.
Beta dễ mang thai thế à?
Nhưng đối diện ánh mắt đầy mong đợi của anh, tôi lại không nỡ nói lời khó nghe.
Uất ức cả buổi, cuối cùng thốt ra:
“Được, nếu không đẻ được thì anh làm con tôi, gọi tôi bằng ba."
Lục Qua: “.”
“Gọi em là ba? Có hơi không ổn không?"
Tôi khịt mũi:
“Ổn chứ, cực kỳ ổn luôn.”
“Vừa giải quyết được vấn đề tỷ lệ kết hôn thấp, lại xử lý được tỷ lệ sinh sản giảm, m/ua một tặng một.“
Lục Qua kiên định:
“Không được, xem ra anh phải nỗ lực hơn nữa."
Nói rồi lại dí mặt đến hôn tôi.
Tôi giơ chân đ/á anh ra:
"Cút đi! Ngày nào cũng đòi hôn hít, chán không?"
Đã không thể ghi dấu được, ngoài việc làm tôi đầy nước dãi thì còn làm được gì nữa?
Lục Qua ánh mắt âm trầm:
“Thử nhiều vào, biết đâu lại ghi dấu thành công."
15.
Lục Qua muốn đưa tôi về căn hộ riêng hưởng tuần trăng mật. Chưa kịp bước đi đã va phải ba tôi đi làm về.
Ba nhìn bàn tay Lục Qua vòng qua eo tôi, giọng chua chát : “Con bảo là sẽ không tha thứ cho nó ngay mà? Sao dễ dàng theo về thế?"
Tôi vỗ trán: “Đúng rồi nhỉ!” Tôi còn bao nhiêu chuyện chưa hỏi rõ, sao lại để Lục Qua dỗ dành vài câu đã xiêu lòng?
Quay sang anh, tôi nói: “Anh tự về đi, em ở với ba."
Lục Qua liếc ánh mắt oán hờn về phía ba, tay vẫn khóa chặt eo tôi. Nhân lúc ba quay lưng vào nhà, anh bế thốc tôi lên, sải bước dài lao vút đi.
Tôi trợn tròn mắt giãy giụa, đôi chân đã bị anh ghì chặt trong tay. Giọng Lục Qua đều đều pha chút ranh mãnh:
“Cục cưng đừng động đậy, lỡ rơi em thì tội lắm. Đôi ta đã kết hôn, đâu có lý nào ở chung với ba chứ? Ngoan, về nhà mình đi."
( 🔥: Ở tiếng Trung, phiên âm từ Ca ( ca hát ) và Ca ( sa mạc ) nghe na ná nhau nên ở bản dịch tiếng Việt để là Ca với Qua cho dễ phân biệt ha )