6.
Chưa đăng ký kết hôn, sao đã dám ngủ chung được?
Làm hoen ố danh tiếng anh chàng Omega này mất. Tôi đâu phải loại người vô trách nhiệm. Dù Lục Ca nói không sao nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ nguyên tắc, ngủ một đêm dài trên sofa.
Lục Ca không tổn thương n/ội tạ/ng hay xương cốt, nhưng khắp người chi chít vết thương lớn nhỏ.
Tôi định đợi anh dưỡng thương hai tuần nữa rồi mới đi làm thủ tục.
Dù sao còn cả tháng mới đến hạn chót, không cần vội vã.
Khác với tưởng tượng, Lục Ca không hề yếu đuối hay khó tính.
Cho gì ăn nấy, dễ chiều vô cùng. Nhưng dễ nuôi không có nghĩa tôi được phép đối xử qua loa.
Vợ mình thì mình thương, tôi muốn dành cho anh một cuộc sống tốt nhất.
Mỗi ngày đi làm về, tôi dành một tiếng nấu cho anh những bữa tối thịnh soạn.
Mới đầu Lục Ca còn nhăn nhó: “Không cần đối xử với tôi tốt thế này."
Tôi làm ngơ. Vốn dĩ đã nghèo lại chẳng thể thường xuyên bên cạnh anh, nếu còn không chăm lo chu đáo chuyện ăn uống thì tôi còn ra gì nữa?
Ba tôi cũng tán thành: “Người xưa có câu, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Không tiền bạc, không thời gian, lại còn thái độ tệ thì người ta theo mình chịu khổ làm gì?"
Sau nửa tháng chung sống, Lục Ca bảo vết thương đã lành hẳn, có thể đi đăng ký kết hôn. Thậm chí anh còn nói:
“Mặc dù tuyến thể của anh bị tổn thương, khó có được con nối dòng với em..."
“Nhưng nếu em cần, anh sẽ cố gắng hết sức..."
Hức... Anh quan tâm quá đi mất. Rõ ràng là lỗi của tôi – một Beta khó khiến Omega thụ th/ai, thế mà anh lại ôm hết trách nhiệm về mình, bảo do tuyến thể tổn thương nên khó có con.
Tôi thầm quyết tâm phải đối xử tốt hơn với anh.
Thủ tục kết hôn được xử lý nhanh chóng do tỷ lệ sinh thấp.
Ngay cả khi Lục Ca mất CMND, họ cũng chẳng đòi hỏi.
Chúng tôi chỉ cần đến điểm danh là lập tức nhận được giấy đăng ký kết hôn cùng 10.000 tệ tiền thưởng và tấm biển
“Vinh quang hôn nhân - Anh hùng có ba con ".
Tôi và Lục Ca nhìn nhau ngơ ngác. Bắt một Beta và Omega tuyến thể hỏng sinh ba đứa con sao? Thân chưa mà giỡn vậy...
Sau nửa tháng dưỡng thương, Lục Ca đã hồi phục hẳn.
Anh khoác chiếc áo sơ mi trắng giản dị với khuy tay nhựa năm tệ, vẫn toát lên vẻ quý phái lạ thường. Ánh mắt lạnh lùng ban đầu đã thay bằng sự dịu dàng, dù vẫn ít nói như xưa.
Anh nắm tay tôi rất tự nhiên, dẫn đến nhà hàng đã đặt:
“Trời trở lạnh rồi, em cứ dựa vào người tôi".
Tôi gật đầu dính ch/ặt lấy cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của anh. Chợt nghĩ:
Khoan đã! Ảnh là Omega mà! Lẽ ra tôi mới phải là người che chở anh chứ? Thôi kệ, dựa vào vợ mình có gì xấu hổ. Lạnh quá, dí sát thêm chút nữa mới được...
7.
Họ hàng nhà tôi chẳng có mấy người, đến việc lớn như kết hôn cũng chỉ lấp đầy năm bàn tiệc.
Ba tôi ngà ngà say, vỗ vai tôi nói:
“Tốt lắm, cứ tưởng con ba ế đến già, ai ngờ vẫn cưới được vợ.“
“Sau này phải đối xử tốt với người ta, nghe chưa?"
“Đừng có cái ý đồ bắt cá nhiều tay, cũng không được đ/á/nh vợ, không thì ba xử lý mày đấy."
Tôi đâu dám.
Người vợ xinh đẹp tôi khó khăn lắm mới cưới được, phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mới phải.
Ban đầu không định uống rượu, sợ để lại ấn tượng x/ấu với Lục Ca.
Nhưng các bậc bề trên cứ liên tục chúc rượu, cuối cùng tôi vẫn say.
Lúc rời khách sạn, đầu óc quay cuồ/ng.
Lục Ca khẽ cúi nhìn tôi, đột nhiên khom người bế thốc tôi lên.
Tôi kịp thốt lên tiếng kinh ngạc, khoảnh khắc sau, môi đã chạm vào cổ anh.
Yết hầu anh lăn nhẹ, như muốn nói điều gì.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng dế kêu.
Tôi nghi hoặc, dí sát lại hỏi:
“Anh muốn nói gì à? Sao lại thôi không nói nữa?"
8.
Lục Ca không đáp lại.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt đẹp đến mức m/a mị kia chỉ cách tôi một gang tay. Không khí ngọt ngào quấn quýt khiến người ta ngộp thở.
Tôi hiếm khi dùng từ "đẹp" để miêu tả một người.
Nhưng thật sự đấy, anh đẹp như đồ sứ được tạo tác tinh xảo – láng mịn, trắng ngần, kiều diễm như đám mây ngọc lơ lửng giữa trời.
Cơn say càng dâng lên, tôi chẳng phân biệt nổi mình đang chìm đắm vì rượu hay vì chính trái tim mình.
Lục Ca mở cửa phòng, đặt tôi lên giường rồi khẽ đổ người xuống.
Tôi ngước nhìn anh, cảm giác nửa tháng ngắn ngủi vừa qua tựa giấc mộng.
Những chiếc cúc áo được cởi ra, luồng gió lạnh lùa vào trong lớp vải khiến tôi bối rối.
Anh... sẽ là người chủ động ư?
Cũng được thôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, Lục Ca đột nhiên xoay người tôi nằm úp xuống.
Bộ n/ão chậm chạp của tôi từ từ hiện lên dấu hỏi.
Giọng khàn khàn của Lục Ca vang bên tai:
“Đừng trốn nào cưng..."
Khoan đã, hình như có gì đó không đúng?
Cái gì đang ở phía sau tôi thế này?
Vê lờ?!
Lục Ca không phải Omega sao?
Gã phục vụ ở sàn đấu giá lừa tôi? Treo đầu dê bán thịt chó đấy à?
9.
Khi thấy tấm thân trong sạch sắp mất đi, tôi lật người đ/á văng kẻ kia ra.
Lục Ca không kịp phòng bị, giường lại chật, anh ngã phịch xuống đất.
Một tiếng r/ên đ/au đớn vang lên. Tôi vội bò ra mép giường nhìn xuống.
Anh nằm ngửa, ánh mắt đầy uất ức nhìn tôi: “Bé cưng... em... không muốn sao?"
Gương mặt thanh tú kiêu sa lộ vẻ thất vọng: “Có phải vì tuyến thể của anh bị tổn thương nên em chê anh không?"
Tôi là Beta, vốn không nhạy cảm với pheromone, sao có thể vì tuyến thể của anh mà chê bai chứ? Đơn giản là tôi chưa kịp định thần! Đáng lẽ là một Omega thơm mềm, sao lại hóa thành Alpha rồi?
Tôi bứt rứt vò đầu, đưa tay giúp anh đứng dậy: “Đứng lên đi, nền đất lạnh lắm."
Lục Ca ngoan ngoãn đứng dậy, ngồi ngay ngắn bên giường.
Anh có vẻ khó chịu, đuôi mắt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp. Áo sơ mi xộc xệch để lộ bờ ngực căng đầy nhấp nhô.
Trên làn da trắng nõn, vài vết hồng ửng rõ rệt – dấu tích từ lúc nãy của tôi... Kết hợp với ánh mắt chất vấn của Lục Ca, khiến tôi tựa như kẻ c/ôn đ/ồ.
Tôi bịt mắt bật thốt: “Xin lỗi... Em tưởng anh là Omega nên mới cưới về. Không cố ý đâu, nếu biết anh là Alpha, lúc nãy đã không cắn bừa..."
Lục Ca im lặng hồi lâu, khẽ hỏi: “Em... chỉ thích Omega thôi sao?"
“Vậy tôi... đi chuyển giới nhé?"
Hai câu nói của Lục Ca khiến tôi cũng c/âm nín.
“Không phải, tôi thích Omega, nhưng anh là Alpha, phản ứng đầu tiên không phải nên ly hôn sao? Chuyển giới để làm gì?"
Đầu óc tên này quả thật kỳ quái.
Lục Ca mím môi, cứng đầu nói:
“Không ly hôn.“
Tôi gãi đầu:
“Không ly cũng được.”
“Đợi sau này, anh gặp được người mình thích, chúng ta ly hôn cũng chưa muộn.“
Dù sao kết hôn cũng chỉ để trốn luật mới của Liên Bang, cứ giữ qu/an h/ệ trước đã.
Nhưng Lục Ca vẫn nhíu mày:
“Không ly hôn.“
Anh giận dỗi:
“Em xem anh là gì vậy?
“Hôm nay mới là ngày cưới đầu tiên mà em đã đòi ly hôn với anh?"
Nghĩ lại cũng phải, đêm động phòng hoa chúc mà bàn chuyện ly hôn thật tổn thương, tôi vội vàng an ủi:
“Được rồi được rồi, không ly hôn không ly hôn.”
“Đi ngủ thôi, hôm nay mệt quá rồi."
Vừa nói tôi vừa kéo chăn nằm xuống, chiếc giường mềm mại khiến tôi díp mắt.
Nằm được một lúc, mắt đã díp lại, chợt nhận ra Lục Ca vẫn đang ngồi im.
Đừng nói là... anh không muốn ngủ chung giường với tôi?
Tôi chậm rãi dịch người, định bò xuống đi ngủ sofa.
Ngay lập tức, bàn tay lớn ấn tôi trở lại giường, nụ hôn nóng bỏng in bên mép.
Lục Ca đỏ hoe mắt, nghiến răng nói:
“Định chạy đi đâu?
“Cưới anh về thì phải có trách nhiệm."
“Anh đã nói sẽ cố gắng, dù tuyến thể tổn thương vẫn có thể khiến em sinh con."
“Nhưng em còn chưa thử đã đòi ly hôn.”
“Thẩm Dư, em không có lương tâm sao?"
Tấm chăn bị giật phăng.
Bộ não đang ngà ngà của tôi lập tức tỉnh táo:
“Không phải..."
Anh hiểu lầm chỗ nào rồi?
Tôi thật sự không gh/ét bỏ vì tuyến thể anh bị tổn thương, vấn đề cũng không phải sinh con hay không.
Đơn giản là tôi không muốn ở cùng một Alpha, chỉ vậy thôi mà!
Trong hỗn loạn, Lục Ca khẽ cắn vào gáy tôi, thì thăm:
“Bé cưng, tin anh đi, anh thật sự có thể..."
“Đợi em thụ th/ai, anh sẽ đưa em về nhà, được không?"
Về nhà? Về nhà nào?
Không phải anh nói mình mất trí nhớ sao?
Mẹ kiếp, lại lừa tôi à?!
10.
Cơ thể dần chìm vào mê muội khiến tôi chẳng nghĩ được gì khác. Vốn định lặp lại chiêu cũ, đ/á Lục Ca ra khỏi người.
Nhưng anh nhanh chóng nắm lấy mắt cá chân tôi, trói chặt vào cột giường. Mọi thứ cứ thế tiếp diễn đến tận lúc trời hừng sáng.
Trong phòng phảng phất mùi hương khó tả. Tựa hoa cỏ, lại nhạt nhòa như sắp tan biến. Tôi cố hít một hơi, chợt nhận ra.
Thứ mùi mơ hồ này, rất có thể là pheromone của Lục Ca.
Tôi quay đầu nhìn. Phát hiện anh cũng đang dán mắt vào tôi, đôi mắt lưu ly ngập tràn thỏa mãn.
Nhận ánh mắt tôi, anh quỳ bò tới, ôm tôi vào lòng hôn lên má. Da thịt chạm nhau, ký ức mây mưa vụt hiện.
Tôi cắn môi cắn một phát vào người anh: “Chẳng phải anh mất trí nhớ sao? Sao vừa rồi còn đòi đưa tôi về nhà?”
Lục Ca chớp mắt: “Trước đây quả thực mất trí, mấy ngày nay mới nhớ lại."
Tôi không tin, nhưng sự đã rồi: “Vậy nói xem, nhà anh ở đâu?”
Nếu gần thì nhờ ba điều tra xem gia cảnh thế nào, có hòa thuận không. Nếu là loại Alpha hách dịch, b/ạo l/ực, đ/á/nh vợ... Lập tức c/ắt đ/ứt, dọn nhà ngay!
Đang suy nghĩ loanh quanh thì Lục Ca im lặng. Tôi lại cắn một nhát, anh mới r*n rỉ: “Giờ không thể nói, nói ra em sẽ bỏ anh mất."
Lòng tôi lạnh toát. Tiêu rồi, chắc chắn ba anh không phải người tử tế.
Có khi bản thân người này cũng là tội phạm, trốn chạy tội á/c chăng?
Hứa, quả nhiên không nên tham rẻ. Hai chục tệ mua về một chú sói con.