1.
Gần đây có hai sự kiện lớn xảy ra trong Liên Bang.
Sự kiện thứ nhất: Lục Ca - vị Thượng tướng Alpha trẻ tuổi nhất liên bang, đã mất tích sau đại chiến.
Sự kiện thứ hai: Dựa trên tỷ lệ sinh, Liên Bang ban hành luật mới:
“Trong vòng một tháng sau khi đủ tuổi trưởng thành, Omega nào không tìm được bạn đời sẽ tiến hành cưỡng ép ghép đôi với Alpha khác."
Tôi vốn mừng thầm vì mình là Beta.
Nhưng khi xem kỹ lại, phát hiện dòng chữ nhỏ cuối văn bản:
"Beta áp dụng tương tự."
Tôi: "......"
Trời sập, hôm nay đúng ngày tôi đủ tuổi trưởng thành.
Tức là tôi chỉ còn đúng một tháng...
Giữa việc tự tìm bạn đời kết hôn hay phải bị phối với những kẻ quái th/ai vô danh rồi đẻ cả lũ quái thai - chỉ có m/a mới không biết chọn.
Nhưng vấn đề là, chẳng lẽ tôi lại không muốn kết hôn?
Giá tôi là Alpha, tôi cũng vui vẻ cưới vợ đẻ cả đàn con.
Nhưng tôi là Beta... Khả năng sinh sản thấp đến mức chó cũng chê…
2.
Ba tôi bưng một đĩa mì nát nhừ đặt trước mặt:
“Đừng lo nữa, ăn cơm đi con."
“Nhà ta tuy nghèo nhưng cũng không để con tùy tiện tìm mấy thằng Alpha rồi bị ức hi*p đâu."
"Ăn xong ba con mình đến sàn đấu giá xem sao, may mắn thì biết đâu nhặt được một Omega xinh xắn."
Tôi xúc động nhìn ba, vừa nuốt mấy sợi mì vón cục vừa thở hồng hộc vì nghẹn.
Sàn đấu giá này bán nô lệ phạm tội, đủ cả Alpha, Beta lẫn Omega.
Vốn là nơi cho giới thượng lưu giải trí.
Nhưng mấy năm gần đây cũng phục vụ cả dân lao động bình thường.
Tôi đếm đi đếm lại số tiền tiết kiệm, tính toán cả lương tháng của mình mà lo sốt vó:
“Ba ơi, người ta bảo Omega mong manh yếu đuối lắm, tiền nhà mình đủ nuôi người ta không?"
Dù là m/ua người ở chợ đấu giá, nhưng đã mang về thì phải có trách nhiệm.
Phải đối đãi tử tế với người ta chứ.
Ba tôi rít một hơi th/uốc dài:
“Chắc đủ thôi, đằng nào hai đứa cũng không sinh đẻ gì."
Cũng phải, nuôi con nhỏ còn tốn hơn người lớn gấp mấy lần.
Lệ phí vào sàn đấu giá là 200 tệ, ba tôi xót lắm, nghĩ mãi mới nói:
“Con tự vào đi, vợ mình thì tự mình chọn chứ."
“Ba đợi ở ngoài này, để dành hai trăm m/ua th/uốc ức chế cho con dâu sau này."
Tôi gật đầu đóng tiền vào cổng.
Khác hẳn cảnh xa hoa lộng lẫy trong tưởng tượng, bên trong tối om như hũ nút.
Chỉ có ánh đèn mờ ảo chiếu lên sàn đấu giá, cả không gian chìm trong bóng tối.
Người phục vụ dẫn đường liếc nhìn tôi mấy lượt, bất ngờ hỏi:
“Cậu đến m/ua vợ à?"
Tôi ngượng chín mặt, việc m/ua bán người vốn là điều tôi không tán thành.
Nhưng trước hoàn cảnh éo le, tôi đành gật đầu:
“Đúng thế, do luật mới ban hành... Hôm nay tôi cũng vừa đủ tuổi thành niên..."
Người phục vụ hiểu ra, liếc nhìn xung quanh rồi hạ giọng:
“Tôi vừa nhặt được một Omega đấy, cậu có muốn xem qua không?"
3.
Tôi giật mình:
“Nhặt được?"
Làm sao có thể tùy tiện nhặt được người trên đường chứ? Đừng bảo là b/ắt c/óc đấy.
Người phục vụ dẫn đường liếc mắt đoán được ý tôi, vẫy tay nói:
“Không phải b/ắt c/óc đâu, tôi nhặt được thật mà."
“Anh ta bị thương, tôi định chữa trị qua để tìm được một khách hàng béo bở.“
“Nhưng tính khí anh ta cứng đầu quá, cho ăn gì cũng không chịu."
“Tôi bận rộn suốt ngày, không trông nom nổi, lại sợ anh ta ch*t trong nhà mình lại mang xúi quẩy."
Anh ta ngập ngừng, như vừa quyết tâm:
“Hay như này, năm chục, năm chục thôi là đưa anh ta đi được rồi, tiền kia coi như trả tiền th/uốc thang cho tôi được không?"
Tôi do dự:
“Người đó bị thương nặng lắm sao?"
Nếu không chữa được thì chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao?
Người phục vụ lắc đầu:
“Nặng thì không nặng, chỉ nhiều vết thương trên người, mất máu hơi nhiều.“
“Nếu biết cách băng bó thì chăm sóc vài tháng là khỏi.“
Thấy tôi vẫn phân vân, anh ta tiếp lời:
“Hai chục, hai chục được chưa?"
“Tôi mới đưa anh ta về vài tiếng, vợ tôi đã càu nhàu cả trưa, chịu không nổi nữa rồi.“
“Dù sao cậu cũng đến m/ua vợ, m/ua ai chẳng được?Omega ở sàn đấu giá này tuy xinh xắn thật nhưng giá chát lắm, không có được mấy chục nghìn tệ thì đừng mơ."
Tôi nghiến răng:
“Được, tôi mua."
Hai chục thôi, mua hớ cũng chẳng thiệt.
Theo chân người phục vụ về nhà anh ta.
Anh ta mở cánh cửa phòng nhỏ mời tôi vào.
Bên trong là chiếc lồng sắt cao hơn một mét, giữa lồng có người đàn ông đang ngồi.
Trên người người đàn ông đầy máu me trông rợn người.
Tiếng tách bật đèn vang lên, đôi mắt phượng của người đàn ông nheo lại hướng về phía tôi.
Ánh mắt băng giá đầy sát khí.
Tôi lùi lại bước nữa, thì thầm hỏi người phục vụ:
“Có đúng là Omega không thế?"
Có Omega nào lại hung dữ thế này không? Không phải toàn những bé yêu mềm mại yếu đuối sao?
4.
Người phục vụ gật đầu chắc nịch:
“Đương nhiên rồi, cậu là Beta nên không ngửi thấy hormone của anh ta, nhưng tôi là Alpha mà lại không ngửi được sao?"
“Chỉ là khung xươ/ng anh ta hơi to hơn chút, có khi do di truyền gia đình, ba anh ta chắc hẳn là một Alpha cực kỳ lợi hại."
1548…
Người phục vụ bảo tôi tự mình mở lồng, anh ta nói không dám.
“Hôm qua tôi mở lồng bị anh ta đ/ấm một cái, giờ còn đ/au ng/ực."
Tôi: "......"
Ê thân chưa mà giỡn vậy, anh không dám thì tôi dám sao?
Nhưng nghĩ đến 20 đồng đã mất, tôi đành cắn răng bước tới.
Vừa mở khóa vừa dỗ dành:
“Anh đừng sợ, tôi đã mua anh rồi, nhưng tôi thề sẽ không làm hại anh đâu."
“Liên Bang mới ban hành luật đủ tuổi thành niên phải kết hôn, tôi cũng bất đắc dĩ thôi."
Haizzz, câu “bất đắc dĩ" nghe sao có vẻ bạc tình quá.
Kệ đi.
“Tóm lại là, tôi cần anh làm giấy đăng kí kết hôn với tôi."
“Tôi là Beta, sẽ không ép anh sinh con đâu, sau này nếu gặp được người anh thích, chúng ta có thể ly hôn.“
“Khi làm thủ tục, tôi sẽ liệt kê tất cả điều khoản này, mời luật sư công chứng."
Nói hơi lộn xộn nhưng chắc anh sẽ hiểu ý chính.
Bởi khi tôi mở lồng xong, anh không có ý tấn công tôi.
Tôi thử đưa tay chạm nhẹ tay anh:
“Anh... có muốn về nhà với tôi không?"
Người đẹp khẽ rung mi, môi mỏng mím chặt, vẻ ngoan cường khiến người ta nhìn mà đ/au lòng.
Tôi thất vọng định rút tay lại, bỗng anh chợt siết chặt lấy nó.
Anh khẽ “ừ" đáp lời, giọng trong trẻo khiến tim tôi đập loạn nhịp.
Tôi hớn hở nắm tay mỹ nhân dẫn ra khỏi lồng.
À... giá mà anh thấp hơn chút thì tốt.
Trong lồng đã thấy to cao, ai ngờ ra ngoài đứng thẳng lại cao hơn tôi cả cái đầu.
Thế này đúng sao? Có bé Omega mềm mại nào lại cao thế này không?
5.
Tôi dẫn anh chàng Omega này về căn hộ của mình.
Định để anh tắm rửa qua, chăm sóc cho khỏe khoắn rồi mới dẫn về gặp bố.
Căn hộ này tôi m/ua mấy năm trước khi giá nhà còn thấp, chỉ mất có 20.000 tệ.
Vốn định đưa Omega đến phòng khám kiểm tra, nhưng có vẻ anh không muốn lắm.
Đành phải tự mình xử lý vậy.
Đưa người vào phòng tắm, lấy kéo ra, sau khi vệ sinh sạch sẽ và khử trùng, tôi cẩn thận c/ắt lớp vải dính đầy máu khô trên người anh.
Một chút sơ ý không kiểm soát được lực tay, người dưới tay tôi suýt xoa vì đ/au.
Tôi vội vàng xoa dịu:
“Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ làm chậm lại."
Lần đầu làm việc này, tôi lóng ngóng như gà mắc tóc.
Để đ/á/nh lạc hướng anh, tôi hỏi:
“Anh tên gì thế?"
Vì đ/au đớn, giọng anh khàn đặc:
"Lục Ca."
Tôi giật mình dừng tay.
Nếu không nhầm thì vị Alpha mất tích được báo đài đưa tin ầm ĩ cũng tên là Lục Ca ( Qua ).
Thấy ánh mắt tôi đầy nghi hoặc, anh giải thích thêm:
"Ca trong ca khúc."
À, cùng âm khác chữ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cẩn thận xử lý vết thương cho anh xong, tôi ra ngoài dọn giường.
Thân thể Omega vốn yếu ớt, phải dọn giường thật mềm mại.
May mà tôi còn dư chăn đệm.
Trải ba lớp bông mềm lên giường chính, lại lót thêm tấm len êm ái, tôi mới dìu người từ sofa đứng dậy.
Vốn định bế anh vào phòng ngủ, nhưng anh cao to quá... tôi bế không nổi.
Đàn ông mà không bế nổi vợ mình, ôi chao...
Phải chăm chỉ tập luyện mới được.
Lục Ca nhận ra sự thất vọng của tôi, an ủi:
“Không sao đâu, tôi không thích bị bế cho lắm."
Anh ngập ngừng, lại hỏi:
“Trong nhà... chỉ có một chiếc giường..."
“Tối nay... em muốn ngủ chung với tôi sao?"