Edit: Kim

Diệp Tinh Tinh truyền xong ba chai nước, ngủ một giấc thật dài, sáng sớm hôm sau mở mắt ra, cơn đau đằng sau gáy cuối cùng cũng gần như đã biến mất.

Cô cũng rất may mắn, gian phòng bệnh này có hai bệnh nhân, thế nhưng chỉ có một mình cô ở, thật sự rất yên tĩnh.

Đảng Ái Phương thấy cô mở mắt, lập tức ân cần đưa cho cô một bình nước muối, “Uống nước, ăn bánh trứng đi.”

Nói xong, lại đưa túi giấy dầu tới trước mặt cô.

Diệp Tinh Tinh uống nước, cũng không hy vọng ở bệnh viện có thể đánh răng được, cô trực tiếp cầm bánh trứng đưa vào trong miệng, lại đưa túi giấy dầu lên cho Đảng Ái Phương, “Mẹ cũng ăn đi.”

Đảng Ái Phương theo bản năng từ chối, “Mẹ không thích ăn.”

Diệp Tinh Tinh lại bốc hỏa, thật sự, mỗi lần cô tự nhủ bản thân phải ngoan ngoãn hơn một chút, người này đều có thể làm cô nổi giận lôi đình, “Bảo mẹ ăn thì mẹ cứ ăn đi, nói nhiều như vậy làm gì?”

Đảng Ái Phương sợ hãi rụt cổ lại, khôi phục lại bộ dạng của chim cút, thật cẩn thận cầm lấy bánh trứng, đưa vào miệng không khác gì con sóc, đặt cạnh miệng, cẩn thận cắn từng miếng nhỏ.

Y tá vừa vặn đi vào phòng bệnh, thấy thế cười nói: “Đúng rồi, đồng chí túc trực cả một đêm, nên ăn chút đồ ngon. Ăn xong rồi thì đi nộp viện phí đi, hôm nay vẫn phải truyền nước.”

“A?” Đảng Ái Phương sợ hãi đến mức suýt chút nữa đã đánh rơi bánh trứng trong tay xuống đất, lắp bắp nói: “Đồng….. Đồng chí, tại sao chúng tôi lại phải trả tiền?”

Y tá cảm thấy câu hỏi của bà rất ngớ ngẩn: “Các người tổng cộng chỉ phải trả 1,6 tệ, là phí truyền nước từ tối qua đến giờ của cô ấy. Vì thấy trời đã tối, sợ bà không có phương tiện về nhà, mới cho phép hôm nay tới nộp bù.”

Đảng Ái Phương hoảng hốt, muốn kéo Diệp Tinh Tinh dậy, “Tinh Tinh, chúng ta về nhà, chúng ta không có tiền trả tiền truyền dịch, con đều đã tỉnh……”

Y tá nhìn bà mẹ như nhìn một kẻ ngốc, lời này mà có thể nói ra sao? Có thể lấy ra hai cái bánh trứng để ăn sáng, lại không trả nổi hai chai nước truyền sao?

Hơn nữa ai bảo tỉnh dậy là không có việc gì? Con gái của bà chính là bị thương ở đầu, chữa không tốt có thể hủy hoại cả đời cô ấy!

Làm sao lại có bà mẹ độc ác đến vậy?

Diệp Tinh Tinh hiểu Đảng Ái Phương không hề có ác ý.

Bà chỉ là đã bị PUA quá lâu, đã sớm không còn coi mình là con người.

Càng đáng sợ hơn chính là, bà cũng cho rằng con gái nên giống như mình, không xem bản thân là con người.

Đối với loại người này, Diệp Tinh Tinh tự nhận không thể cứu được, lời khuyên duy nhất dành cho bọn họ chính là: Im lặng, ngưng sử dụng những trải nghiệm thất bại của cuộc đời mình áp đặt lên đời sau.

Cô đẩy cánh tay đang muốn kéo mình ra khỏi giường của Đảng Ái Phương ra, chỉ nhìn y tá: “Đồng chí, chi phí khám bệnh không phải được hoàn trả sao?”

Trên mạng đã từng nói, đây là thời kỳ kế hoạch hóa kinh tế, khám bệnh không cần phải trả tiền!

Y tá vui vẻ nói: “Đúng vậy, cô có công việc à, làm ở đơn vị nào? Đi lấy mẫu đơn làm thủ tục đăng ký nhé.”

Thời buổi này, có những người cả đời không bao giờ tới bệnh viện, đau đầu nhức óc gì đó chỉ tới trạm y tế lấy thuốc hoặc giải quyết bằng một bát nước gừng, đổ mồ hôi ra là xong chuyện.

Cho nên đôi mẹ con này không biết cách làm thủ tục hoàn trả chi phí, y tá cũng không hề ngạc nhiên.

Diệp Tinh Tinh khó khăn nói: “Tôi chỉ là công nhân thời vụ.”

Y tá cũng không thể trả lời rõ ràng, “Vậy phải xem chính sách của xí nghiệp các cô, hỏi xem công nhân thời vụ có được chi trả bảo hiểm hay không.”

Cái gọi là cư dân thành thị không phải trả tiền khám bệnh, cũng là Diệp Tinh Tinh hiểu lầm.

Từ sau năm 1965, những người được hưởng dịch vụ chăm sóc y tế công ở khu vực thành thị là công chức, thương binh, nhà nghiên cứu khoa học, sinh viên... Chỉ cần đăng ký là được.

Đối với công nhân viên chức của xí nghiệp, được hưởng chế độ bảo hiểm lao động, được chi trả chi phí y tế, về phần được hoàn trả một phần hay toàn bộ chi phí y tế, còn phụ thuộc vào tình hình của từng đơn vị.

Đối với những người không thể dựa vào hai nguồn trên, vậy chỉ có thể bỏ tiền túi ra chi trả chi phí y tế và tiền thuốc.

Trong những năm đầu, đơn vị có hiệu suất làm việc tốt thường hào phóng, chi trả cho cả công nhân thời vụ.

Nhưng trong hai năm qua, bởi vì có nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, số lượng công nhân thời vụ tăng mạnh, một số đơn vị không đủ khả năng chi trả, vì vậy chỉ chi trả toàn bộ chi phí y tế cho công nhân chính thức, nhưng không trả chi phí y tế cho lao động thời vụ.

 Đảng Ái Phương ở bên cạnh nói: “Cha nó là nhân viên chính thức, công ty Vận Thâu.”

Y tá mặt mày hớn hở nói: “Vậy không thành vấn đề, người nhà hẳn cũng được hưởng bảo hiểm y tế, tôi đi lấy tờ khai cho bà, bà cầm đến công ty Vận Thâu, yêu cầu bọn họ chi trả hóa đơn cho bà là được.”

Khó trách hai mẹ con này lại có thể ăn sáng bằng bánh trứng, công ty Vận Thâu là đơn vị lớn, mọi người đều tranh nhau đi vào.

Nhưng nhìn quần áo bọn họ mặc, vá chồng vá đụm, chậc, đúng là càng giàu càng keo kiệt.

Nhưng y tá vẫn vui vẻ mà đi rồi, sắc mặt Đảng Ái Phương trắng bệch như tờ giấy, thậm chí toàn thân còn không tự chủ được mà run rẩy.

Y tá bảo bà tới công ty Vận Thâu là thủ tục, bà không dám.

Bà đã mười mấy năm chưa từng bước chân vào cổng lớn của đơn vị Hữu Đức, bà sợ hãi.

Diệp Tinh Tinh thầm nhắc lại ba lần, “Bà ấy bị bệnh, phải thấu hiểu”, mới miễn cưỡng áp chế được cơn giận trong lòng xuống, cô tức giận nói: “Con đi cùng mẹ, nếu mẹ không coi trọng mạng sống của con, thì con sẽ tự lấy lại mạng sống cho mình.”

Lúc này cô thậm chí còn phải vay y tá tiền mua vé xe bus, nếu không Đảng Ái Phương đã định đưa cô tới công ty Vận Thâu bằng cách đi bộ hai tiếng!

Tuy rằng đã ngồi xe, nhưng vẫn phải đi bộ hơn 200m dưới cái nắng thiêu đốt để đến được nhà ga.

Thời điểm Diệp Tinh Tinh bước vào công ty Vận Thâu, cả người như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, cô dám cam đoan, mồ hôi toàn thân mình rất hôi.

Bảo vệ ngoài cửa nghe thấy cô là con gái của Diệp Hữu Đức, tới đơn vị xin dấu, còn nhanh nhẹn đưa cho hai mẹ con mỗi người một chai nước ngọt có gas: “Uống từ từ thôi, đợt nắng nóng cuối hè này đáng sợ thật.”

Đảng Ái Phương hoảng hốt muốn đẩy ra, lại bị con gái nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, sợ tới mức chỉ có thể nhận lấy nhút nhát sợ sệt nói cảm ơn.

“Khách khí rồi.” Ông chú vui vẻ nói, “Hôm nay công đoàn sẽ phát đồ, lát nữa hai người trả lại tôi hai chai là được.”

Diệp Tinh Tinh cười ngọt ngào, “Được, chú, khi nào chúng cháu về sẽ đưa cho chú.”

Ha, hôm nay là ngày công ty Vận Thâu phát phúc lợi nha, thật đúng là buồn ngủ lại có người kê gối.

Diệp Tinh Tinh hưng phấn hỏi thăm đường đi tới văn phòng, sau đó trình bày lý do mình đến đây.

Chủ tịch công đoàn là một lão cán bộ, nhận ra Đảng Ái Phương và Diệp Tinh Tinh, không cần bọn họ phải chứng minh “Tôi là tôi”, trực tiếp đồng ý với nội dung trên tờ đơn của bệnh viện viết, sau đó còn gọi một cán bộ trẻ tuổi đi lấy con dấu của công ty.

Diệp Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, mắt đảo quanh văn phòng, “Chủ tịch Chương, đồ được chia của cha cháu đâu ạ. Lúc nãy chúng cháu uống nhờ nước có ga của chú bảo vệ, còn phải trả lại chú ấy.”

Chủ tịch Trương sửng sốt, vừa lúc cậu nhân viên trẻ quay lại, hỏi: “Tiểu Từ, nước ngọt và đồ hộp lão Diệp được chia đang ở đâu rồi?”

“Đều ở trong phòng trực ban, à, không sao đâu, tan làm Phùng sư phó sẽ giúp chú ấy mang về nhà, không bị hỏng đâu.”

“Vậy Tiểu Diệp cháu đến phòng trực ban lấy hai chai nước ngọt trả cho bảo vệ đi. Còn lại bảo lão Phùng chở về nhà một chuyến, hai người đỡ phải xách nặng.”

Mệt cái quỷ! Trong lòng Diệp Tinh Tinh cười lạnh, ký ức của nguyên chủ nói với cô, mấy thứ này căn bản không thể tiến vào nhà mình.

Ngôi nhà mà cha cô nói tới, chính là khu tập thể, là nhà của cô cả Diệp!

“Không cần, chúng cháu đều đã đến rồi, mùa hè nắng nóng thế này làm sao có thể làm phiền Phùng sư phụ được.” Cô nở nụ cười ngọt ngào, “Cháu và mẹ chia nhau cầm.”

Chết tiệt, trước kia quăng hết cho chó ăn cô không quản được.

Bây giờ còn muốn hút một giọt máu của gia đình cô sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Diệp Tinh Tinh từ phòng trực ban lấy tám chai nước có ga cộng thêm ba hộp trái cây đóng hộp, thêm một hộp cá trắm cỏ đóng hộp, tất cả đều nhét vào chiếc túi đeo vai màu vàng của mình.

Đảng Ái Phương xách theo chiếc túi vàng nặng trịch, bộ dạng trông như sắp khóc, năn nỉ con gái: “Tinh…. Tinh Tinh, chúng ta đặt xuống đi, cha con trở về sẽ tức giận.”

“Im lặng!” Vẻ mặt Diệp Tinh Tinh âm trầm, không chút do dự uy hiếp nói: “Đừng chọc con nổi giận!”

Bây giờ cô đã bắt đầu thấu hiểu cảm giác của những bà mẹ chồng độc ác, ai mà không phát cáu khi ngày nào cũng phải nhìn thấy gương mặt khóc tang có thể rơi lệ trong ba giây?

Tức giận? Bà ấy sự Diệp Hữu Đức tức giận? Cô còn có nhiều thủ đoạn hơn.

Ra khỏi phòng trực ban, Diệp Tinh Tinh cũng chưa đi, mà quanh quẩn ở phòng tài vụ, trực tiếp đi tìm người phụ trách, “Trưởng khoa Mã, cháu và mẹ tới lấy tiền lương tháng này của Diệp Hữu Đức.”

Trưởng khoa Mã buông bàn tính trong tay xuống, nghi hoặc hỏi: “Sao lại vội vã lấy tiền lương như vậy, tháng sau lão Diệp trở về dự định lấy luôn một thể.”

Đảng Ái Phương hoảng sợ vội vàng kéo con gái, “Đúng vậy, cha con trở về sẽ tự lấy.”

Nếu có thể, Diệp Tinh Tinh thật sự muốn khâu miệng đồng đội heo lại, thật sự là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.

Cô lập tức rưng rưng nước mắt, cảm giác như chớp mắt một cái là có thể lăn xuống, giọng nói cũng trở nên nức nở, “Trưởng khoa Mã, thật không dám giấu giếm, cháu và mẹ đã bị dồn tới chân tường. Cha cháu nhiều năm nay không mang tiền về nhà. Từ ngày cháu bắt đầu đi làm công nhân tạm thời ở nhà máy dệt, đều là cháu nuôi mẹ.”

Trưởng khoa Mã hoảng sợ: “Còn có thể như vậy sao? Tiền của lão Diệp đã đi đâu rồi?”

Khó trách hai mẹ con này đã gầy tới mức một cơn gió đã có thể thổi bay.

Thật sự ngoài mấy năm thiên tai, ông chưa từng nhìn thấy người nào lại gầy tới mức chỉ còn da bọc xương thế này.

Hơn nữa quần áo bọn họ mặc, ngay cả vùng nông thôn ngoại ô còn mặc tử tế hơn.

Diệp Tinh Tinh khụt khịt nói: “Làm sao cháu có thể biết được, dù sao thì cha cháu cũng không mang tiền về. Còn phúc lợi công ty phân phát, cháu và mẹ cũng không được nhìn thấy. Tới hôm nay cháu đến đơn vị, mới là lần đầu tiên được uống nước ngọt có ga.”

Đôi mắt cô vốn dĩ đã to, vì gầy, trông lại càng to, làm người ta cảm thấy vô cùng đáng thương.

Phòng tài vụ toàn là nữ đồng chí, càng dễ đồng cảm với phụ nữ. Nghe vậy, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, lập tức đã định tội Diệp Hữu Đức—— Nhất định là ông ta đã có người ở bên ngoài.

Trưởng khoa Mã vẫn còn cảm thấy khó tin: “Không thể nào, lão Diệp là một người rất thành thật, ngay cả nói đùa cũng không có.”

“Ai da ——” Chị Chu trưởng quỹ hiểu biết rộng rãi, “Có rất nhiều người chính là mặt người dạ thú, bên ngoài thì tỏ vẻ thành thật, nhưng trên thực tế là gian xảo không ít.”

Kế toán cũng phụ họa: “Đúng vậy, nếu ông ta không nuôi người ở bên ngoài, làm sao có thể không mang về nhà lấy một đồng?”

Đảng Ái Phương muốn bênh vực chồng, nhưng bệnh sợ xã hội của bà đã nặng tới mức độ của một căn bệnh tâm thần, bà càng sốt ruột, lại càng căng thẳng không dám nói.

Diệp Tinh Tinh trộm liếc mắt cảnh cáo bà, nói với nhóm các dì trong phòng tài vụ: “Mẹ cháu không dám quản ông ấy, đứa con gái như cháu lại càng không dám quản trưởng bối. Cháu muốn cầm tiền của ông ấy, ông ấy không còn tiền, sẽ không tiếp tục làm ra những chuyện gièm pha.”

“Không sai!” Chị Chu vô cùng vui mừng, “Lời ngon tiếng ngọt đều là giả, không có tiền, đồ điên mới đi theo ông ta.”

Trưởng khoa Mã cũng bị thuyết phục, thậm chí còn tiến thêm một bước: “Vậy được, cháu ký tên đi, phòng tài vụ sẽ ứng trước hai tháng lương cho cháu. Tôi không tin, một tháng không được, thì ba tháng cũng không được. Nếu vẫn tiếp tục không bỏ tật, một năm hai năm, dăm ba năm, tóm lại vẫn có thể cắt đứt.”

Dù sao thì ở thời đại này vẫn chưa có khái niệm về tài sản cá nhân.

Cha mẹ có thể tới xưởng nhận lương thay con cái, vợ lấy tiền thay chồng, đều là chuyện rất bình thường.

Diệp Tinh Tinh cười, nước mắt lưng tròng: “Đúng đúng đúng, vẫn là các cô chú suy nghĩ chu toàn. Dù sao thì cháu cũng không thể trơ mắt nhìn cha cháu ngày càng đi sai đường được.”

Haha, ra bên ngoài, tính cách là do mình tạo nên.

Ai lại nghĩ cô đi bịa đặt cho một ông già chứ.

Hơn nữa cũng không phải là cô bịa đặt, Diệp Hữu Đức thật sự nuôi cả nhà người phụ nữ khác ở bên ngoài.

╭(╯^╰)╮!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play