Edit: Kim

Tháng 8 năm 1977, trong một khu nhà cũ ở Thành Nam.

Cô cả Diệp vỗ đùi khóc tang ở cửa: “Đòi mạng a, nhà họ Trần chúng tôi đúng là xui xẻo tám đời, mới sinh ra một thứ giày rách như vậy. Bây giờ thứ giày rách già lại nuôi ra giày rách nhỏ, tám đời chưa từng thấy đàn ông, còn dùng đủ thủ đoạn dơ bẩn ra ve vãn, cháu ngoại ngoan của tôi sắp bị chọc cho lẹo mắt rồi——.”

Nằm trên chiếc giường ván gỗ trong căn phòng nhỏ, Diệp Tinh Tinh cố gắng mở mí mắt như bị dán chặt của mình ra.

Trước mắt cô như có một ngàn con dê chạy qua, mỗi một con vừa chạy vừa phun nước miếng vào mặt cô, cô ước mình có thể ngất đi lần nữa không cần tỉnh lại.

Cô còn nhớ rất rõ, mấy chị em trong phòng ký túc xá của cô đều đỗ cao học, đi đến con phố sau trường học uống bia ăn thịt nướng để ăn mừng, cô còn huýt sáo với anh trai mặc cảnh phục cao mét chín đấy!

Như thế nào mà trước mắt tối sầm, vừa mở mắt ra đã nằm trên chiếc giường rách nát, vừa cử động đã kêu kẽo kẹt này?

Cô không có làm gì nha, nhiều nhất cô chỉ trong lúc chờ món ăn được mang ra, phỉ nhổ với bạn cùng phòng về lỗi của một cuốn tiểu thuyết trùng sinh vừa đọc.

Nguyên chủ cùng tên với Diệp Tinh Tinh, cũng là sinh viên ưu tú trong trường đại học danh tiếng như cô, một ngày xuyên đến những năm 70, tiếp nhận nam chính vừa bị chị họ bỏ rơi.

Cô dùng hành động cổ vũ sự nghiệp của nam chính, đồng thời nuôi dưỡng hai đứa trẻ vợ cũ bỏ lại, nuôi chúng thành fan trung thành nhất của mình. Cuối cùng sự nghiệp của nam chính thành công, con trai lớn lên thành ông chủ lớn, nguyên chủ có được gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có địa vị cao trong xã hội.

Mà chị họ vợ cũ Lư Thiếu Đình, có mắt không thấy được giá trị của ngọc khảm vàng, ở lúc nam chính sa cơ vứt bỏ đối phương, kết hôn với người đàn ông khác. Sau đó bị người đàn ông mình kết hôn tàn nhẫn bỏ rơi, bị mọi người ruồng bỏ, thê lương mà qua đời.

Trước khi chết, cô mới phát hiện mình sống trong một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng lúc bấy giờ là 《 Ta ở thập niên 70 làm mẹ kế 》.

Lại mở mắt ra, Lư Thiếu Đình quay về thời điểm mình vừa ly hôn với chồng.

Lần này, cô quay trở về, không còn làm trò ma quỷ nữa, trân trọng gia đình, dùng trái tim chân tình yêu thương chồng và các con, gắn kết mình với mọi người xung quanh.

Sau đó, cô dựa vào ưu thế được trùng sinh, đánh bại nữ xuyên không có ý đồ phá hoại gia đình cô, giúp chồng đạt được thành công trong sự nghiệp, nuôi hai đứa con trở thành ông chủ, biến cuộc đời mình thành câu chuyện truyền cảm hứng, trở thành đại nữ chủ trong cuốn tiểu thuyết trùng sinh 《 Vợ cũ trong truyện mẹ kế thức tỉnh rồi 》.

Mà nguyên chủ, sau một loạt hành động ngu xuẩn bị bắt vào tù, cuối cùng bị bắn chết trong một cuộc truy quét.

Diêu Tinh Tinh đọc chính là câu truyện có tựa đề 《 Vợ cũ trong truyện mẹ kế thức tỉnh rồi 》.

Không bàn tới tam quan trong hai câu chuyện, dù sao thì tam quan trong truyện cũng rất khó để diễn tả. Diệp Tinh Tinh phỉ nhổ nhất chính là hành vi của nhân vật khác xa với thiết lập nhân vật của họ.

Theo lý thuyết, nữ phụ ác độc là sinh viên xuất xắc của trường đại học danh tiếng, đã có thể giúp chồng đi lên đỉnh cao của nghiên cứu khoa học, lại có thể bồi dưỡng hai đứa con trai thành ông chủ, trí nhất đầu óc cũng sáng sủa như ánh mặt trời, ít nhất chỉ số thông minh cũng đủ dùng đi.

Nhưng tại sao đến 《 Vợ cũ trong truyện mẹ kế thức tỉnh rồi 》, mọi hành động của cô lại không hợp với lẽ thường, một mình cô hạ thấp chỉ số IQ của toàn quần thể nữ sinh viên? Điểm chết người chính là, hành động của cô, tại sao lại đi ngược lại với lợi ích.

Diệp Tinh Tinh không nhịn được, để lại bình luận: Excuse me…….Sinh viên đại học hiện đại nhưng trong mắt chỉ có sự ngu ngốc, bọn họ không phải là kẻ ngốc mù quáng, nữ sinh viên chọc ai? Tại sao lại gặp phải cái truyện trọng sinh giẫm lên nữ sinh viên đại học xuyên không?

Sau đó, cô còn nhận được rất nhiều lời thăm hỏi từ các fan hâm mộ cực đoan của truyện: Cô chắc là tiểu tam đi, bằng không tại sao lại bảo vệ tiểu tam như vậy?

Cô còn chưa kịp đấu đấu 300 hiệp với bọn họ đâu, đôi mắt đã tối sầm, lời cảnh báo xuyên sách đã ứng nghiệm.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa mở ra.

Một người phụ nữ trung niên khô quắt bước vào, mấy siêu mẫu diễn trên sàn catwalk còn phải nặng hơn người phụ nữ trung niên này 2 cân thịt, đây đúng là mẹ của nguyên chủ Đảng Ái Phương.

Bà khóc lóc cắt ngang hồi ức của Diệp Tinh Tinh, “Tinh Tinh, con nghe mẹ nói, con đi xin lỗi cô cả con đi…..”

Chuyện này?

Diệp Tinh Tinh biết mình vừa đọc một quyển tiểu thuyết điên rồ.

Mẹ nhà ai có chỉ số thông minh bình thường mà con gái vừa bị người ta đẩy ngã hôn mê bất tỉnh, không liều mạng với kẻ đầu sỏ gây tội, lại muốn ép con gái còn yếu đi xin lỗi cái đồ chó má kia?

Cô làm thế nào lại xuyên vào cái thế giới toàn người khiếm khuyết về trí thông minh thế này?

Nghe xem, cô cả Diệp còn đang ở bên ngoài la hét chửi bới, giống như sợ người ngoài không biết chuyện xấu hổ nhà mình vậy?

Tiểu kỹ nữ, kỹ nữ thối tha——

Là nguyên chủ câu dẫn anh rể bị phát hiện sao?

Chuyện quỷ gì thế?

Nam chính chuyện trọng sinh, lúc này hắn còn chưa tới thành phố Tây Tân để đoàn tụ với nữ chính đâu.

Người bị dụ dỗ trong miệng cô cả Diệp, chính là hai đứa con trai sinh đôi năm tuổi của nữ chính!

Nguyên chủ tăng ca cả đêm còn chưa được chợp mắt, vội vã đi bộ hơn một tiếng đến nhà mẹ đẻ nữ chính, cũng chính là cô cả mình, làm trâu làm ngựa, cả ngày đều bận rộn.

Hai đứa con trai của nữ chính nghịch ngợm cả ngày ở bên ngoài về, khăng khăng đòi lục túi của nguyên chủ.

Nguyên chủ vốn yếu đuối không dám phản kháng, nhưng hôm nay trong túi cô có tiền công nhà máy vừa phát cho công nhân, cô kiên quyết không cho hai đứa trẻ mở túi.

Kết quả hai đứa trẻ song sinh thấy cô to gan lớn mật dám ngăn cản, tức hộc máu, dùng sức đẩy ngã cô.

Phần ót của cô đập xuống bậc thang, ngất đi, sau đó bị thay thế bởi Diệp Tinh Tinh.

Đoạn này, không được viết trong 《 Vợ cũ trong truyện mẹ kế thức tỉnh rồi 》, là ký ức của nguyên chủ.

Không biết là tác giả cảm thấy nhân vật phụ không cần có nhiều đất diễn như vậy, hay là muốn dùng bút pháp xuân thu của mình duy trì tính cách cao quý của nhân vật chính.

Diệp Tinh Tinh nghiêng về vế sau.

Rốt cuộc ở trong truyện thức tỉnh, nguyên chủ là một kẻ tham ăn lười làm, suốt ngày lang thang ngoài đường.

Mà hai đứa trẻ song sinh chính là thông minh đáng yêu, hiểu chuyện yêu thương mẹ nhất.

Nhưng có cô gái tham ăn lười làm nào lại làm ca đêm, tan làm còn đến nhà họ hàng làm việc tay chân, đứa trẻ hiểu chuyện thật sự sẽ thích lục túi người khác, bị ngăn cản còn ra tay đánh người sao.

Nếu nói như vậy, cô thật sự không biết phải định nghĩa hai từ lam ăn lười làm thế nào.

Diệp Tinh Tinh không còn thời gian phỉ nhổ sự vô lý của tiểu thuyết nữa, ót cô bị thương, cần đến bệnh viện kiểm tra.

“Đừng khóc nữa.” Cô lạnh lùng cắt ngang tiếng khóc vô ích kéo dài không dứt, “Con muốn đi khám bác sĩ.”

Đảng Ái Phương nghẹn lại, đột nhiên nấc lên một cái, lắp bắp nói: “Khám…. Khám bác sĩ? Tinh Tinh, con đã tỉnh rồi mà.”

Tỉnh rồi còn khám bác sĩ cái gì?

Diệp Tinh Tinh cảm thấy mình không thể giao tiếp được với người thiểu năng trí tuệ, xoay người bước xuống giường, xòe tay ra, “Cho con tiền, con muốn đến bệnh viện chụp X-quang.”

Phía sau đầu là trung tâm của sự sống, nếu không nhờ bác sĩ xử lý đúng cách, cô nhắm mắt lại cũng có thể ngỏm củ tỏi.

Cô bây giờ còn chưa tìm được cách xuyên trở về, không thể không sống cho nghiêm túc.

Đảng Ái Phương khô gầy co rúm lại như con thỏ bị dọa sợ, giọng nói cũng lắp bắp: “Mẹ…. Mẹ không có tiền.”

Đây cũng không phải nói dối, ký ức của nguyên chủ lại vọt tới trong đầu Diệp Tinh Tinh.

Đảng Ái Phương không có việc làm, trở thành giúp việc miễn phí cho nhà họ Diệp hơn 20 năm.

Chồng bà—— cũng chính là cha của nguyên chủ, càng tuyệt hơn.

Một gã điên cưng chiều chị gái.

Từ ngày ông ta kiếm được khoản tiền lương đầu tiên từ công việc lái xe, hay phúc lợi của công ty, đều đưa hết cho chị gái bảo bối là cô cả Diệp, người ông ta cưng chiều nhất cũng là nữ chính Lư Thiếu Đình.

Sau khi nữ chính Lư Thiếu Đình xuống nông thôn, ông ta còn nhân tiên nuôi luôn chồng của Lư Thiếu Đình là Phạm Triết Binh và cặp song sinh.

Cho nên, cho dù nguyên chủ Diệp Tinh Tinh có làm công nhân tạm thời ở xưởng dệt 3 năm, nhưng còn phải nuôi bản thân và mẹ, trong túi móc không ra lấy nửa đồng.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo.

Bởi vì sức lực quá lớn, cánh cửa bật ngược lại, đập vào cô cả Diệp đang đi vào, bà ta tức giận ném lọ băng dán về phía mặt Diệp Tinh Tinh, “Đồ đĩ không biết liêm sỉ.”

Diệp Tinh Tinh theo bản năng nghiêng đầu, lọ băng dán lướt qua mặt cô rơi xuống giường.

Hai đứa trẻ hư hỏng theo vào sau vỗ tay, nhảy cẫng lên, “Ôi, ôi, ôi, giày rách già nuôi giày rách nhỏ, khốn nạn vô liêm sỉ!”

Diệp Tinh Tinh thật muốn tát cho bọn chúng một cái, phải cho bác gái mắt tam bạch ghê gớm và hai đứa trẻ hư hỏng này biết thế nào là tố chất của sinh viên đại học.

Nhưng mà đầu cô còn choáng váng mệt mỏi, đồng đội heo có còn không bằng không có, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, chỉ duỗi tay về phía trước, “Đưa cho tôi 50 đồng, tôi phải đi khám bác sĩ.”

Cô cả Diệp nghe thấy ba chữ “khám bác sĩ”, giống như bị sét đánh trúng, toàn thân trong nháy mắt nổ tung. Cặp mắt tam bạch kia trừng to như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, trực tiếp nổi giận lôi đình: “Khám bác sĩ? Con oắt như mày muốn khám bác sĩ, thứ đồ đáng xấu hổ như mày…….”

Diệp Tinh Tinh không có sức lực tranh cãi với bà ta, chỉ ngồi lại xuống giường rồi nằm xuống: “Được, vậy tôi chỉ có thể chờ ở đây, vừa lúc tôi có thể gặp được đối tượng của con trai bà đấy, tôi cũng có chuyện muốn nói với người ta, nói cho cô ấy biết, gia giáo của Lư gia tốt thế nào.”

Cô cả Diệp luống cuống.

Bà ta có hai gái một trai.

Con gái cả Lư Tư Chương làm việc ở vùng nông thôn Vân Nam còn chưa trở về.

Con gái thứ Lư Thiếu Đình vừa ly hôn, còn mang về hai gánh nặng.

Em trai thứ ba Lư Căn Bảo gánh vác trọng trách nối dõi tông đường cho nhà họ Lư, nhưng vì công việc công nhân tạm thời mà phải đến tận năm 23 tuổi, mới có thể miễn cưỡng tìm được một đối tượng có điều kiện không tồi.

Hôm nay Căn Bảo dẫn đối tượng về nhà ra mắt, cho nên mới gọi cháu gái Diệp Tinh Tinh tới giúp làm việc nhà, đảm bảo nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp.

Nếu đứa cháu gái này đột nhiên phát điên nói hươu nói vượn trước mặt con dâu, con vịt đã nấu chín cũng bay mất thì phải làm thế nào bây giờ?

Cô cả Diệp nâng hai gò má sắc như dao lên, hung tợn móc khăn tay trong túi ra, đếm 5 hào tiền ném vào mặt cháu gái, “Cút đi! Tao không phải mẹ mày, thế này là đủ rồi.”

Nếu là 500 triệu, Diệp Tinh Tinh bị ném thì bị ném, tiền tài có thể làm mềm đầu gối.

Chỉ là —— 

5 hào tiền?

“Đuổi ăn mày à?” Cô không nhúc nhích, “Vừa lúc, chờ đối tượng của con trai bà tới, tôi sẽ xin tiền cô ấy. Dù sao lông cừu cũng từ cừu mà ra, con trai bà tiêu tiền cho người ta, bố tôi cũng góp phần không nhỏ.”

Cô cả Diệp thấy bệnh điên không thể chữa khỏi trong một chốc được, bản thân như bị ai đó xẻo thịt trên người xuống, lại nghe thấy tiếng người nói chuyện trong sân ngày càng lớn, chỉ có thể khẽ cắn môi, giống như bị xẻ thịt, ném tất cả tiền tay khăn tay xuống giường, “Cho mày, chỉ vậy thôi, muốn lấy thì lấy!”

Hôm nay vì muốn chiêu đãi con dâu, bà ta đã chi ra rất nhiều tiền mua nào cá, nào thịt, còn mua mấy hộp điểm tâm, tiền lớn trên người đã tiêu hết.

Sau gáy Diệp Tinh Tinh đau nhói, cô thật sự không còn sức lực để cãi lại nữa, chỉ miễn cưỡng gật đầu, “Được, bà còn thiếu tôi 48 đồng 3 hào, tôi sẽ đến cửa hàng thực phẩm bà làm việc tìm thủ quỹ dùng tiền lương của bà để trả.”

Cô cả Diệp nóng lòng muốn đuổi kẻ gây rối này đi, không rảnh mắng cô nói bậy nói bạ: “Cút cút cút, nhanh cút cho tao, đen đủi!”

Chờ xem, chờ em họ về, một đồng bảy hào tiền này, cô nhất định phải đòi 170 đồng về!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play