Edit: Kim
Diệp Tinh Tinh xuyên sách nhưng cũng không có khả năng đọc suy nghĩ, tất nhiên không biết trong lòng cô cả Diệp nghĩ cái gì.
Kỳ thực cho dù cô có biết, cũng sẽ cười ha hả.
Tại sao phải tàn nhẫn nói về sau, cô có thể lấy được thứ mình muốn ngay tại chỗ.
Ví dụ như cô——
Cô xuống giường, đi ra khỏi căn phòng nhỏ, đi ngang qua phòng khách của nhà họ Lư, liếc nhìn bộ đĩa tráng men được Đảng Ái Phương lau bóng loáng, bên trên xếp chỉnh tề bánh trứng, bánh hạch đào, bánh nếp, cô liền không chút khách khí cầm lấy hai cái bánh trứng nhét vào trong miệng.
Nguyên chủ từ lúc tan làm đến giờ chưa ăn gì, ngoại trừ mấy ngụm cháo loãng đến mức có thể soi gương từ buổi trưa, còn chưa ăn cái gì đâu.
Bây giờ Diệp Tinh Tinh cô đã đến, cô không chỉ ăn, mà còn lấy.
Ừm, bánh trứng năm 1977 còn làm rất chất lượng, vừa thơm vừa ngọt.
Cô tìm thấy một ít giấy dầu ở gần đó, lấy mỗi loại ba cái, nhanh chóng gói lại rồi nhét vào cái túi đeo màu vàng có dòng chữ “vì dân phục vụ”.
Cô cả Diệp hùng hùng hổ hổ từ một căn phòng nhỏ bước ra.
Nhìn thấy Diệp Tinh Tinh cả gan làm loạn, bà ta nhanh chóng bước tới, giật lấy túi giấy dầu, rít gào: “Mày đúng là đồ giày rách nhỏ được giày rách già nuôi, mày còn có mặt mũi mà lấy?!”
Diệp Tinh Tinh không có sức lực để phản kháng, chỉ đơn giản ngồi xuống ghế dài, nói: “Vậy tôi sẽ ăn ở đây, vừa lúc chờ đối tượng của con trai bà đến. Tôi cũng muốn chào hỏi chị dâu tương lai một chút.”
Cô cả Diệp tức muốn bật ngửa, tay run rẩy, “Mày——”
Đi theo phía sau bà ta còn có hai đứa trẻ song sinh, vừa nhìn thấy dì họ không có tư cách ngồi vào bàn ăn cơm đang ăn bánh trứng, liền trèo lên băng ghế dài: “Bà ngoại, cháu cũng muốn ăn bánh trứng!”
Cô cả Diệp muốn to đầu, một tay nắm lấy cháu ngoại: “Ăn ăn ăn, ăn tát bây giờ, đều thành thật một chút cho tao.”
Bà ta rất hối hận vì không để con gái thứ đưa mấy đứa trẻ ra ngoài.
Nếu không phải muốn tỏ vẻ trước mặt con dâu rằng mình rất giỏi nuôi dạy trẻ con, để con dâu yên tâm mà sinh con, thì bà ta sẽ không tự gây rắc rối cho mình đâu.
Hai đứa trẻ song sinh sau khi theo mẹ trở về thành phố, đều là Đảng Ái Phương chăm sóc. Chúng đã quen với việc muốn gió được gió muốn mưa được mưa, căn bản không sợ người lớn.
Bà ngoại ngăn cản không cho chúng ăn điểm tâm, bọn chúng lập tức lăn lộn dưới đất, làm cô cả Diệp tức giận đến mức dùng chân đá chúng.
Cháu ngoại cho dù có trái ớt cũng là người ngoài, sao có thể so được với cháu trai tương lai, muốn ăn đồ của cháu trai bà, không có cửa đâu!
Nhìn thấy căn phòng bừa bộn quỷ khóc sói gào, người nằm la liệt dưới mặt đất, Diệp Tinh Tinh trợn trắng mắt, nhanh chóng dọn hết điểm tâm vào trong túi của mình, sau đó kéo Đảng Ái Phương đang muốn tiến lên bảo vệ hai đứa nhóc.
“Đi, con muốn đến bệnh viện.”
Con gái ruột của mình thì mặc kệ, đối với người nào lại đào tim đào phổi, đúng là có bệnh nặng.
Đảng Ái Phương rất muốn ở lại, nhưng thân hình gầy gò của bà bị con gái kéo đi, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo ra khỏi cửa lớn nhà cô cả Diệp.
Vừa ra đến sân, Diệp Tinh Tinh không chút do dự đưa túi xách cho Đảng Ái Phương, “Cầm lấy.”
Ót cô vừa đập xuống đất, đi đường còn lảo đảo, nào có sức cầm đồ.
Đảng Ái Phương bị ép phải cầm túi, mỗi bước đi đều lưu luyến, lén nhìn sắc mặt con gái, “Tinh….. Tinh, nếu không con tự đến bệnh viện đi. Hôm nay đối tượng của Căn Bảo tới nhà, còn chưa nấu cơm.”
Diệp Tinh Tinh không còn lời nào để nói, chỉ lạnh mặt nói: “Con chết ở chỗ này cũng được sao?”
Đảng Ái Phương giật mình, nước mắt lập tức chảy dài, “Tinh Tinh con đừng hù dọa mẹ, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ làm sao có thể sống nổi!”
Đáng tiếc, những lời này không thể làm Diệp Tinh Tinh cảm động, ngược lại còn khiến cô cười lạnh: “Đúng vậy, con gái chết đi đến lúc đó ai nuôi mẹ? Mẹ tốt nhất là cầu cho con sống lâu trăm tuổi đi!”
Chết tiệt, may mà không phải là mẹ ruột của mình, nếu không người tốt cũng bị một kẻ não tàn thế này làm cho tức chết rồi.
Lúc này đã hơn 5 giờ chiều, mặt trời ngả về tây, là thời điểm khu phức hợp đông đúc nhất.
Giờ tan tầm, tan học tan làm, người đi qua đi lại không ngừng, còn có bà nội trợ mang bếp than ra sân chuẩn bị nấu cơm tối.
Có người nhanh tay, trong nồi đã tỏa ra mùi thơm của thức ăn.
Có người cầm radio, dựng lỗ tai nghe chương trình phát thanh.
“Đại hội Đảng Cộng Sản Trung Quốc lần thứ 11 được tổ chức tại Bắc Kinh….. Một báo cáo chính trị đã được lập ra, tuyên cáo ‘Cách mạng văn hóa’ đã kết thúc, đề xuất dân dựng nước ta trở thành cường quốc xã hội chủ nghĩa thế kỉ 20 là nhiệm vụ cơ bản của Đảng trong thời đại mới…..”
Ồ, ‘Cách mạng văn hóa’ đã kết thúc.
Khung cảnh cực kỳ hài hòa với tin tức, thông qua ống kính, thậm chí còn có thể nói rằng đây là một bức bưu thiếp phong cảnh của ‘Câu chuyện về hai thành phố’.
Nhưng cố tình có người như mọc hai cái miệng, nhìn thấy mẹ con Diệp Tinh Tinh, lập tức nhe hàm răng vàng khè, không có ý tốt cười nói: “Đúng là từ nhà thổ đi ra, nhìn cái mông cong vút kìa.”
Đảng Ái Phương lập tức biến thành bộ dạng chim cút, cúi đầu, không dám nhìn người.
Xuất thân của bà không tốt.
Cha bà là một kẻ nghiện thuốc nặng, làm gia đình nghèo rớt mồng tơi, cuối cùng là bán bà vào nhà thổ, khi bà 13 tuổi đã bị tú bà ép tiếp khác.
Sau đó, bà mắc phải căn bệnh nghiêm trọng lây qua đường tình dục, người còn chưa tắt thở, đã bị tú bà ném vào bãi tha ma chôn sống.
May mắn gặp thời giải phóng, quân giải phóng đã giải phóng kỹ viện, từ miệng bạn thân của bà biết được chuyện của bà, nhanh chóng lái xe tới bãi tha ma đào bà lên, cứu bà một mạng.
Sau đó, chính phủ còn chi một khoản tiền lớn nhập thuốc đặc trị từ nước ngoài chữa trị cho bà và những chị em khốn khổ khác, nuôi dưỡng bà thành một người bình thường.
Ba năm đó, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất kể từ khi sinh ra của bà.
Chính phủ thấy bà hết bệnh rồi, lại thu xếp tìm đối tượng cho bà, để bà có thể sống một cuộc đời bình thường.
Bà gả cho Diệp Hữu Đức, tuy rằng có đôi lúc cô cả Diệp nói chuyện khó nghe, ghét bỏ là gà mái không biết đẻ trứng, nhưng đến cuối cùng bà cũng sinh được một cô con gái, cuộc sống cứ như vậy mà trôi đi.
Đáng tiếc những ngày tháng tốt đẹp không thể kéo dài được bao lâu, vào năm 1966 bắt đầu nổi lên tiếng gió, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ bà, nói bà là giày rách, muốn kéo bà đi diễu hành ngoài phố, bà sợ tới mức không dám ra khỏi cửa.
Sau đó, không biết tại sao quân phản loạn lại tử tế tha cho bà, nhưng bà đã hoàn toàn bị dọa sợ, còn không dám nói chuyện với người lạ.
Cho dù có người vu hãm bà——
Như bây giờ bà đã gầy thành bộ xương khô, còn không dám vặn vẹo hông, nào dám cãi lại cho mình.
Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Tinh Tinh tiếp nhận đoạn ký ức của nguyên chủ về mẹ mình, trong lúc nhất thời, cô vừa tức giận vì mẹ mình không phản kháng, lại vừa thương cảm cho số phận bất hạnh của bà.
Không phải ai cũng có thể may mắn lớn lên trong môi trường đầy đủ dinh dưỡng, sinh mệnh mọc ra từ vùng đất cằn cỗi, luôn có đủ loại khuyết tật.
Được rồi, cô nên kiên nhẫn hơn một chút.
“Đi thôi, mẹ có thể quản chó sủa thế nào sao.”
Thấy hai mẹ con không có phản ứng, đám phụ nữ lắm chuyện trong khu như đấm vào bông, quay đầu nhìn cô cả Diệp đang nổi giận đùng đùng xách bếp lò ra cửa, chế giễu: “Ồ, mẹ Căn Bảo, nhà bà còn chưa nấu cơm chiều à? Vậy sao vợ Hữu Đức đã bỏ đi rồi?”
Cô cả Diệp tức giận đến mức muốn thiêu rụi cả khu nhà, bà cũng muốn giữ Đảng Ái Phương lại nấu xong cơm chiều rồi mới cho đi, nhưng lại sợ đứa cháu gái điên khùng Diệp Tinh Tinh nhân cơ hội ăn vạ không chịu đi, chỉ có thể thả lao động miễn phí đi.
Bà hung tợn nhìn theo bóng lưng của hai mẹ con em dâu, “Chờ xem, chờ em trai tôi về, ngày lành của bọn họ còn ở phía sau!”
Lúc này nếu Hữu Đức dám mềm lòng, có thế nào thì bà cũng phải mắng chết con sói mắt trắng vô lương tâm này!
Bà là người nuôi lớn hắn.
Trong phòng vang lên một tiếng “Ầm”, sau đó là tiếng đĩa men rơi xuống đất.
Cô cả Diệp cuống quýt chạy lại, nhìn đĩa trái cây đã trống rỗng rơi xuống mặt đất, tức khắc hai mắt tối sầm lại.
Sau đó, mọi người trong khu nhà nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ, lại thấy cô cả Diệp tức giận ngút trời chạy ra, trong miệng mắng: “Đảng Ái Phương, đồ con đ* tham lam, lười biếng, thối tha.”
Bà vội vã chạy ra đường, muốn túm người quay lại.
Dám ăn hết điểm tâm bà chuẩn bị cho con dâu.
Là tám kiếp không ăn cơm, quỷ đói đầu thai sao.
Nhưng mà khi bà chạy tới đầu ngõ, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con Đảng Ái Phương và Diệp Tinh Tinh đâu.
Người bị bà mắng, đã sớm đi rồi.
Kỳ thực, bà vẫn có thể đuổi kịp.
Đảng Ái Phương muốn đưa con gái đến bệnh viện gần nhất.
Nhưng Diệp Tinh Tinh nghe nói phải đi bộ một giờ, cô cũng lười đến mức không buồn đảo mắt.
Kiên nhẫn cái rắm, cô không muốn trở thành một người mẹ đau thương tằn tiện như vậy.
Cô trực tiếp bước lên xe bus, để lại một mình Đảng Ái Phương, “Mẹ muốn đi bộ thì đi một mình đi.”
Giữa tháng 8, lại bắt một bệnh nhân nặng đi bộ một giờ, rốt cuộc là đầu óc gì mới có thể nghĩ ra kế hoạch làm người ta hít thở không thông như vậy?
Nếu lúc này không phải không có xe cứu thương 120, cô sẽ gọi xe cứu thương tới đón mình rồi.
Đảng Ái Phương cúi đầu theo lên xe bus, ôm chặt cái túi xách màu vàng, lấy lòng nhìn cô, “Con không có phiếu gạo, đến bệnh viện thì ăn hai cái bánh trứng đi.”
Diệp Tinh Tinh:.........
Được rồi, cô vẫn là nên nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát thành phố Tây Tân của thời đại này.
Bằng không, hôm nay cô sẽ bị người mẹ trên danh nghĩa Đảng Ái Phương này làm cho tức chết.
Năm 1977 Tây Tân trông thật đơn điệu.
Người trên phố không ít, nhưng hầu như người nào cũng mặc áo khoác vải xanh hoặc quân phục màu xanh lục, thi thoảng cũng có cô gái mặc áo, nhưng màu sắc vẫn là xám xịt.
Mọi người như bước ra từ một cái khuôn mẫu, không thể nhìn thấy một màu sắc tươi sáng.
Cũng may, vẻ mặt của những người biểu tình còn tính là khá vui vẻ, nếu không thật sự rất giống cuộc vây hãm của thây ma.
Dọc theo chuyến xe bus không có nhà cao tầng dựng đứng, cho dù có nhà lầu, cao lắm cũng chỉ năm sáu tầng, vẫn rất nghiêm trang, không dám phô trương bất kỳ điểm đặc sắc nào.
Trong tiểu thuyết có viết bây giờ là thời đại của xe đạp, trên phố lúc nào cũng tràn ngập xe đạp.
Nhưng Diệp Tinh Tinh quan sát phát hiện, có đã là tốt rồi. Quả thực không có nhiều xe, rõ ràng người đi bộ còn nhiều hơn đi xe đạp.
Cũng đúng, thời đại này xe đạp là hàng xa xỉ, một chiếc xe có giá hơn 100 tệ, hơn nữa muốn mua xe còn phải có phiếu.
Cô nhớ giáo viên cao trung đã từng nói, khi mới đi làm vì để mua được một chiếc xe đạp, ông đã phải tiết kiệm tiền lương của cả một năm, cơm sáng còn không dám ăn, mới kiếm đủ tiền và vé để mua được một chiếc xe đạp rẻ nhất.
Đúng vậy, xe đạp là thứ xa xỉ ở thời đại đó, nhưng cha của nguyên chủ Diệp Hữu Đức vẫn bỏ ra 180 tệ, còn mua thêm hai bao thuốc ngon đổi vé xe đạp từ người khác, mua một chiếc xe đạp Phượng Hoàng, gửi về cho cháu gái Lư Thiếu Đình.
Về phần con gái ruột của ông ta——
Xin lỗi, nếu trong lòng ông ta không có đứa con gái này, vậy cô tiếp tục dựa vào hai cái đùi đi, ngày nào cũng đi bộ một giờ để tới nhà máy dệt làm việc.
Hừ, đúng là tình yêu của chú cao như núi, so sánh mà nói, Lư Hiểu Đình không hổ là nữ chính được cưng chiều.
Chỉ là, có lẽ trong tiểu thuyết miêu tả tình chú là có thật, nhưng Lư Hiểu Đình được hưởng tình thương của cha mẹ, lại chưa chắc đã là thật.
Cái khác không nói, chỉ riêng chuyện hôm nay——
Em trai lần đầu tiên đưa đối tượng về nhà, cô người chị này lại bị đuổi ra khỏi nhà, còn bị cưỡng chế ra lệnh không được phép về nhà.
Chẳng lẽ là đau lòng con gái phải chiêu đãi khách mà mệt mỏi sao?
Đúng là ngu ngốc, rõ ràng là sợ cô làm mất mặt, không chỉnh tề, làm giảm phân hạng của nhà họ Lư, sợ ảnh hưởng tới việc con dâu vào cửa.
Diệp Tinh Tinh quay đầu nhìn lại về hướng khu tập thể.
Lư gia có hai gian nhà lớn, mỗi gian đều rộng hơn 20 mét vuông.
Với tiêu chuẩn nhà lúc bấy giờ, căn nhà này đủ chỗ cho 4 người lớn 2 trẻ con.
Kết quả nhà họ Lư sắp xếp thế nào?
Phòng lớn nhất được dùng làm phòng ngủ của hai vợ chồng già, căn phòng nhỏ hơn bị con trai độc chiếm.
Về phần nữ chính mang theo hai con trai song sinh năm tuổi, ba mẹ con chỉ có thể chen chúc trong một căn phòng nhỏ hẹp.
Thậm chí ngay cả khi cô chủ động tỏ vẻ có thể ngủ dưới đất ở phòng em trai, đều bị người ta mắng là có tật xấu.
Trên thực tế, nhà ở của thời đại này rất khan hiếm, đừng nói là ngủ dưới đất, hai anh em cùng vợ của mình ngủ trên một chiếc giường cũng là chuyện bình thường.
Lư Căn Bảo là đại thiếu gia gì sao, có phải quá chú trọng rồi không? Hắn tin rằng mọi thứ trong nhà họ Lư đều thuộc về hắn, quyết không cho phép bất cứ người nào chiếm tiện nghi của mình.
Về phần căn phòng của ba mẹ con Lư Hiểu Đình nhỏ tới mức nào, Diệp Tinh Tinh vừa rồi đã nằm qua rồi.
Cô dám khẳng định, diện tích tuyệt đối không vượt qua 5 mét vuông. Trước kia dùng làm nhà kho.
Điều này…….Tình yêu thương từ gia đình thực sự rất đặc biệt.
Xem ra, bút pháp trong《 Vợ cũ trong truyện mẹ kế thức tỉnh rồi 》tô vẽ thêm không ít.
Diệp Tinh Tinh thu hồi tầm mắt, nhìn về hướng xe bus đang đi, cô không quan tâm thế giới này ngu ngốc hay điên rồ ra sao, dù sao thì cô cũng sẽ không làm đá kê chân cho người khác.
Cô là một người tham ăn, có thể ăn được nhiều thứ, chỉ duy không thể ăn khổ.
Về phần mẹ nguyên chủ đang co rúm như một con thỏ sợ hãi bên cạnh cô——