Nghĩ đến những cảnh tượng đã thấy trong [Lời tiên tri], Ninh Chúc không khỏi toàn thân run rẩy.
Ba mẹ đều đã chết.
Bị người ta giết chết!
Miêu Vân hỏi bằng giọng run rẩy đầy sợ hãi:“Con... lại nhìn thấy nữa sao…”
Không đợi Ninh Chúc trả lời, bà đã ôm chầm lấy cô, nói với tài xế phía trước:“Tiểu Lý, anh dừng xe lại đi, tôi và Tiểu Chúc muốn đi dạo trong khu một chút.”
Tài xế Lý lo lắng nhìn qua gương chiếu hậu:
“Có cần đến bệnh viện không ạ?”
Miêu Vân lập tức đáp:“Không cần!”
Tài xế Lý vừa dừng lại, Miêu Vân liền dắt Ninh Chúc xuống xe.
Khu Lam Thành Công Quán được quy hoạch cây xanh rất tốt, vào cổng là một bãi cỏ sạch sẽ, giữa bãi cỏ có một cái đình nhỏ mang phong cách Trung Hoa, bên cạnh còn có hồ nhân tạo với giả sơn chen chúc.
Miêu Vân dẫn Ninh Chúc ngồi xuống trong đình.
Trong đình không có ai, bốn bề vắng lặng, có nói gì cũng không sợ bị người khác nghe thấy.
“Chuyện gì vậy? Không phải con đã vứt thứ đó đi rồi sao!”
“Nó đã rời đi.”
“Thế sao lại…”
Ninh Chúc lúc này đâu còn tâm trí giải thích mấy chuyện đó, liền vội vàng nói:“Mẹ! Chúng ta đang gặp nguy hiểm,có người muốn giết chúng ta!”
Miêu Vân lớn tiếng:“Đây là xã hội pháp trị! Chỉ cần chúng ta không đụng đến mấy thứ loạn xị đó, sẽ không ai... sẽ không ai…”
“Nhưng con đã thấy rồi! Họ ăn mòn cửa chống trộm, họ thiêu chết ba, họ còn có súng... Họ sẽ giết chúng ta!”
Miêu Vân nghe xong mặt mày tái mét, bà ngồi phịch xuống ghế đá cứng, ngẩn ngơ lẩm bẩm:“Tại sao… Tại sao lại không chịu buông tha cho chúng ta…”
Thấy mẹ như vậy, Ninh Chúc vô cùng xót xa, liền nhẹ giọng trấn an:“Mẹ đừng sợ, con đã nhìn thấy trước rồi, con có thể... đúng, con có thể dùng [Thay Đổi Nhân Quả], lần trước con đã dùng cách đó để giúp ba tránh khỏi tai nạn xe!”
Nghe đến bốn chữ [Thay Đổi Nhân Quả], Miêu Vân lại run lên một cái.
Bà không biết đó là thứ gì, nhưng chỉ cần nghe thôi cũng khiến trong lòng sinh ra nỗi sợ hãi.
Ninh Chúc dần dần bình tĩnh lại, cô khẽ gọi:“Bạch Trạch, cậu có ở đó không?”
Một luồng khí lạnh từ trong túi áo truyền tới, cô cảm nhận được tấm thẻ tuyết trắng, mát lạnh kia. Đồng thời một làn sương mỏng lấp lánh hiện lên, chú mèo trắng muốt, lông xù bay lên không trung.
Bạch Trạch lặng lẽ nhìn cô.
Ninh Chúc mấp máy môi, hồi lâu mới nói:“Tôi tưởng cậu đã rời đi rồi.”
Bạch Trạch lạnh giọng đáp:“Ta cũng muốn đi lắm chứ, nhưng không đi được.”
“Tại sao?”
“Đây là Thẻ Thần Sao! Cô tưởng nó là mèo hoang muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à? Một khi đã nhận chủ thì sẽ ràng buộc cả đời trừ khi cô chết, nếu không vĩnh viễn sẽ là chủ nhân của Thẻ Thần Sao. ”
Ninh Chúc ngẩn ra một lúc, rồi lại hỏi:“Vậy nửa tháng qua…”
Bạch Trạch nói:“Cô đã đuổi ta đi rồi, ta mới chẳng thèm gặp cô!”
Trong lòng Ninh Chúc thấy khó chịu, nhẹ giọng nói:“Xin lỗi.”
Bạch Trạch: “……”
Nó vừa nghe xin lỗi, lòng liền mềm xuống.
Mỗi đời chủ nhân của Thẻ Thần Sao đều tự cao tự đại, kiểu xin lỗi thẳng thắn hết lần này đến lần khác như cô, quả thật chưa từng thấy.
Bạch Trạch hất cằm lên, nói có chút không được tự nhiên:“Tha thứ cho cô rồi, nhưng cô không được đuổi ta nữa.”
Ninh Chúc đảm bảo:“Sẽ không đâu, lúc trước tôi không biết là cậu không thể rời đi…”
Bạch Trạch lập tức cằn nhằn:“Làm chủ nhân Thẻ Thần Sao mà cái gì cũng không biết như cô, đúng là hiếm thấy.”
Vậy mà còn một lúc kích hoạt hai Thần kỹ, người có thiên phú như vậy, kẻ gần nhất cũng là từ cả trăm năm trước rồi.
Thấy tâm trạng Bạch Trạch đã dịu xuống, Ninh Chúc vội vàng hỏi:“Cậu cũng thấy [Lời tiên tri] đó đúng không?”
Bạch Trạch:“Tất nhiên rồi.”
“Bọn họ là ai?”
Bạch Trạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Không biết. Ta đã ngủ suốt một trăm năm, không rõ tình hình hiện tại. Nhưng... từ xưa đến nay, mỗi khi Thẻ Thần Sao xuất hiện đều kéo theo mưa máu gió tanh.”
Bạch Trạch dừng lại một chút, rồi nghiêm túc nhìn Ninh Chúc:“Người các cô có một câu nói…”
Ninh Chúc biết nó định nói gì:“‘Thất phu vô tội, hoài bích có tội (*).”
(*)Câu "Thất phu vô tội, hoài bích có tội" có nghĩa là "Kẻ thường dân không có tội, nhưng mang ngọc bích thì có tội". Câu này mang ý nghĩa rằng một người bình thường, không có tội tình gì, nhưng nếu sở hữu những thứ quý giá (như ngọc bích), thì lại dễ dàng trở thành mục tiêu bị người khác nhòm ngó, ghen ghét, thậm chí hãm hại. Nó ám chỉ việc tài năng hay của cải có thể mang lại rắc rối và nguy hiểm cho người sở hữu.
—
Miêu Vân không nhìn thấy Bạch Trạch, cũng không nghe được nó đang nói gì.
Trong mắt bà, chỉ có Ninh Chúc đang lẩm bẩm một mình ,điều đó càng làm nỗi sợ trong lòng bà thêm dữ dội.
Bà nhẹ nhàng gọi: ‘’Tiểu Chúc''
Ninh Chúc nhìn mẹ, ánh mắt dần trở nên kiên định, cô nói:“Mẹ, lần này con không thể nghe lời mẹ được nữa.”
Cô từng hứa với mẹ sẽ không đụng đến mấy tấm thẻ đó nữa, cũng sẽ không tìm hiểu gì thêm.
Cô từng hứa sẽ sống một cuộc đời bình thường bình thường đi học, bình thường lớn lên, chỉ cần cả nhà được bên nhau là đủ.
Nhưng giờ đây cô đã trở thành chủ nhân của Thẻ Thần Sao, đã không còn đường lui.
Nước mắt trào ra khỏi mắt Miêu Vân:“Tại sao?”
Ninh Chúc kể lại từng lời của Bạch Trạch:“Nếu muốn giải trừ ràng buộc... trừ khi con chết…”
Miêu Vân lập tức hét lên:“Đừng nói những lời như vậy!”
Ninh Chúc nói:“Con đã bị ràng buộc rồi, dù con không dùng nó, những kẻ thèm khát Thẻ Thần Sao cũng sẽ không tha cho chúng ta!”
Miêu Vân biết Ninh Chúc nói đúng.
Nhưng bà vẫn sợ những con người đó, bà biết chúng tàn nhẫn đến mức nào! Chúng không coi pháp luật ra gì, coi mạng người như cỏ rác.Chúng vốn không phải là người!
Miêu Vân không thể chấp nhận được điều đó, bà đã vì những thứ này mà mất đi cha và em trai, vì sao giờ đây lại đến lượt con gái mình?
Bà không kìm được mà bật khóc, đau đớn hét lên:“Tại sao con lại nhặt nó, tại sao lại ràng buộc với nó, tại sao không tránh xa nó ra…”
Ninh Chúc ngắt lời bà, cứng rắn nói:“Mẹ. Nếu được làm lại một lần nữa, con vẫn sẽ chọn ràng buộc với nó!”
Miêu Vân nhìn chằm chằm vào con gái, như thể lần đầu tiên nhận ra cô.
Ninh Chúc nhìn thẳng vào mắt bà, trầm giọng nói:“Nếu không có Thẻ Thần Sao , ba đã chết rồi!”
Miêu Vân như bị sét đánh ngang tai.
Ninh Chúc chưa bao giờ hối hận vì đã nhặt Thẻ Thần Sao, cũng chưa từng hối hận vì đã ràng buộc với nó.Nếu không có tấm thẻ đó, cô không thể thấy trước tai nạn xe của ba, càng không thể giúp ông tránh được tai họa.
Chính nhờ sự tồn tại của Thẻ Thần Sao, cô mới có thể cứu ba.Nếu cái giá phải trả là hiểm nguy trước mắt vậy thì cô sẵn sàng chấp nhận.
Cô đã từng đối mặt với tương lai tồi tệ nhất, vậy thì mọi thứ hiện tại xảy đến, cô đều có thể bình thản đón nhận!
“…Xin lỗi…”
Miêu Vân như bừng tỉnh, lúc này mới nhận ra mình đã nói những gì.Bà lại đi trách móc con gái trong lúc mất bình tĩnh.
Ninh Chúc không làm gì sai cả.
Con bé không giống Miêu Phong.
Chính con bé đã dùng tấm thẻ này để cứu lấy ba của mình.
Thấy mẹ dần bình tĩnh lại, Ninh Chúc mới thở phào nhẹ nhõm, nói:“Mẹ, con biết mẹ vẫn có khúc mắc trong lòng, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể đối mặt.Con lại thấy [Lời tiên tri] nữa rồi tiếp theo, chúng ta sẽ trở về nhà.Ba đã nấu một bàn thức ăn.Nhưng trong lúc cả nhà đang ăn, bọn chúng sẽ bất ngờ tấn công.Khả năng của bọn chúng rất đáng sợ, chúng ta thậm chí không có cả cơ hội chạy trốn!”
Miêu Vân cúi đầu ngồi đó, cổ họng nghẹn lại, giống như đang đưa ra một quyết định rất lớn:“Mẹ biết cách liên lạc với họ.”
Ninh Chúc kinh ngạc hỏi lại:“Họ?”
Miêu Vân đáp:“Cục Sự vụ Đặc biệt chuyên xử lý những hiện tượng siêu nhiên như thế này.”
Đôi mắt Ninh Chúc sáng lên:“Liên lạc kiểu gì? Gọi điện? Số bao nhiêu ạ?”
Lúc này, Bạch Trạch đột nhiên lên tiếng:“Đừng vội, cô còn chưa kích hoạt [Thay Đổi Nhân Quả].”
Ninh Chúc quay sang nhìn nó, nghi hoặc hỏi:“Chỉ cần liên lạc được với các Thẻ Sư, họ sẽ đến bảo vệ chúng ta. Như thế chẳng phải đã thay đổi ‘kết quả’ rồi sao?”
Chuyện lần trước Bạch Trạch không nói, lần này nó giải thích rõ:“Nếu chỉ đơn giản như vậy là thay đổi được, thì còn gọi gì là ‘tương lai’?”
“Tôi không hiểu.”
“Cô đã kích hoạt [Dự Đoán Tương Lai], mà dự đoán đó là dựa trên tiền đề ‘tương lai chắc chắn sẽ xảy ra’.Nếu sau khi dự đoán mà cô lại dễ dàng thay đổi nó, thì dự đoán đó sẽ trở thành nghịch lý.
Để tránh nghịch lý xảy ra, bất kể cô làm gì trước đó, thì tương lai cũng sẽ bị ép buộc dẫn dắt theo hướng đã được dự đoán.Ngay cả khi giờ cô có liên hệ được với Cục Sự vụ Đặc biệt, họ cũng không thể đến kịp.”
Ninh Chúc vẫn chưa hiểu.
Bạch Trạch ví dụ:“Giống như phía trước có một quả táo, cô từ xa đã thấy nó.Việc cô nhìn thấy quả táo đã khiến nó ‘nhất định tồn tại’.Nếu quả táo đó không tồn tại, thì hành động cô ‘nhìn thấy’ trở thành nghịch lý.Hiểu chưa?”
Chuyện này thật quá rắc rối, Ninh Chúc phải mất một lúc mới hiểu lờ mờ:“Ý cậu là, chính vì đã [Dự Đoán], nên [Tương Lai] trở thành thứ chắc chắn sẽ xảy ra?”
Bạch Trạch dừng lại một chút rồi nói:“Có thể hiểu như vậy.”
Ninh Chúc nhíu mày:“Vậy thì [Dự Đoán Tương Lai] chẳng phải là một năng lực tệ hại lắm sao!”
Bạch Trạch nghiêm túc:“Bất kỳ năng lực siêu nhiên nào, cũng đều rất tệ hại.”
Đầu óc Ninh Chúc ong ong, giờ cô không còn thời gian để nghiền ngẫm những điều này, chỉ hỏi:“[Dự Đoán Tương Lai] không thể thay đổi tương lai, nhưng [Thay Đổi Nhân Quả] thì có thể, đúng không?”
Bạch Trạch:“Đúng vậy, nên cô cần phải kích hoạt [Thay Đổi Nhân Quả] trước, nếu không sẽ bị mắc kẹt trong vòng lặp chết chóc của [Dự Đoán Tương Lai].”
Ninh Chúc hít sâu một hơi, khẽ niệm chú ngữ:“Sợi dây nhân quả… đứt…”
Cô còn chưa nói hết, Bạch Trạch đã hét lên:“Khoan đã!”
Ninh Chúc nhìn nó.
Bạch Trạch nói:“Linh năng hiện tại của cô không đủ.”
“Nhưng lần trước tôi đã…”
“Không giống nhau, lần này sợi dây nhân quả phức tạp hơn rất nhiều, đặc biệt còn liên quan tới các Thẻ Sư.Với tình trạng hiện giờ mà cưỡng ép kích hoạt sẽ gây ra phản phệ nghiêm trọng…Ừm, ví dụ như… cô có thể mất một cái tay chẳng hạn.”
Ninh Chúc lập tức quyết đoán:“Không kịp nghĩ nhiều, nếu còn chần chừ nữa, ngay cả mạng sống cũng mất!”
Miêu Vân nghe thấy lời Ninh Chúc, liền hỏi:“Có chuyện gì vậy?”
Bà không nghe được lời Bạch Trạch, nên chỉ có thể hỏi con gái:“Con đừng manh động, nói cho mẹ nghe nó đã nói gì!”
Ninh Chúc: “…”
Bạch Trạch vẫn tiếp lời:“Không khó đâu, cô chỉ cần một tấm thẻ linh năng.Loại thẻ này dễ làm lắm, ta sẽ dạy… Ặc, cô không có nguyên liệu chế thẻ.”
Miêu Vân sốt ruột hỏi:“Nó nói gì? Con nói cho mẹ biết!”
Ninh Chúc trong lòng biết có nói cũng chẳng ích gì, nhưng cô vẫn kể lại lời Bạch Trạch cho mẹ nghe.
Cô không quen giấu ba mẹ điều gì, vì ba mẹ cũng chưa bao giờ giấu cô.
Không ngờ Miêu Vân lập tức nói:“Trong nhà có!”
Ninh Chúc sững sờ:“Mẹ, mẹ biết nguyên liệu chế thẻ là gì sao?”
Môi Miêu Vân run rẩy, nghiến răng nói:“Mẹ không biết… nhưng đồ của Miêu Phong, mẹ… mẹ vẫn giữ lại, đều cất dưới tầng hầm rồi.”
Bạch Trạch “à” một tiếng, nói:“Thì ra cậu út cô là một Linh Thẻ Sư ! Có khi dưới đó còn có sẵn Thẻ Linh Năng đấy!”
Ninh Chúc đứng dậy nói:"Đi thôi,chúng ta về nhà!"
Thời gian cấp bách, cô phải nhanh chóng tìm được [Thẻ Linh Năng] và sử dụng 【Thay Đổi Nhân Quả】, như vậy sau đó mới có thể liên hệ với Cục Sự vụ Đặc biệt để thay đổi tương lai!
Dương Hoài Chu đã nhận được hồi âm từ Lê Kim.
“Hiệu trưởng, em đang ở Lam Thành Công Quán .”Người nói có chất giọng rất dễ nghe, mang theo sự trầm ổn và chín chắn vượt xa tuổi tác.
Dương Hoài Chu hỏi: “Có thể tiếp cận không?”
Lê Kim trả lời rất chính xác: “Em đã thử ba lần, dùng thang máy, cầu thang bộ và Thẻ Bay, nhưng đều không thể tiếp cận tầng 26.”
Họ đã xác định chính xác vị trí của người sở hữu Thẻ Thần Sao , thậm chí cả tầng và số phòng, nhưng nơi đó lại bị một loại sức mạnh kỳ dị bao phủ, hình thành một trường vực mạnh mẽ khiến người khác không thể đến gần.
Đây chính là cái giá của việc [Dự Đoán Tương Lai].
Một khi đã dự đoán , tất sẽ xảy ra ,trừ khi có kỹ năng thần cấp khác làm sai lệch nó, chẳng hạn như 【Thay Đổi Nhân Quả】.
Dương Hoài Chu nói: “Thầy đang trên đường đến!”
Học Viện Linh Thẻ không có 【Thay Đổi Nhân Quả】, nhưng họ có 【Chuyển Đổi Vận Mệnh】, cũng có thể thay đổi vận mệnh đã được định sẵn.