Ninh Chúc vội vã cùng mẹ lên lầu.
Giọng Ninh Tuyền Nhân vang ra từ trong bếp:“Về rồi à? Ba đang đun nước sốt sườn chua ngọt, lát nữa xào cải xanh nữa… sắp xong rồi!”
Hai mẹ con đáp qua loa một tiếng, rồi lại vội vã mang chìa khóa tầng hầm ra ngoài.
Ninh Tuyền Nhân nghe tiếng cửa đóng lại, tò mò thò đầu ra:“Quên đồ à, sao cả hai cùng xuống đó?”
Sau đó ông lại hét toáng lên:“Sườn chua ngọt!”
Chỉ lơ là một chút là nước sốt bị cháy, món ăn sẽ mất ngon!
Ninh Chúc rất ít khi xuống tầng hầm.
Đây là căn phòng kèm theo do khu chung cư tặng, thường được dùng để cất mấy món đồ cũ không dùng tới nhiều năm.
Nhà họ chuyển đến khu Lam Thành Công Quán này đã hai năm.
Giá nhà ở đây rất cao, cũng là do mấy năm nay Lão Ninh kiếm được tiền nên mới có thể mua được.
Ninh Chúc nhớ rất rõ, khi chuyển nhà mẹ đã mang theo rất nhiều đồ cũ. Vì không hợp với phong cách trang trí trên lầu, nên đều được cất dưới tầng hầm.
Chìa khóa tra vào ổ, "cạch" một tiếng, cửa mở ra.
Vừa bước vào tầng hầm, Ninh Chúc đã thấy chiếc xe đạp hồi bé cô từng đi, là“Porsche” mà ba mua cho.Còn có cây đàn cổ tranh mẹ từng mua với ý định dạy cô thành quý cô dịu dàng, cô chỉ chơi một lần đã bị đứt tay, sau đó bỏ dở, không ngờ mẹ vẫn giữ lại.
Dù đồ rất nhiều nhưng được sắp xếp ngăn nắp.
Đừng nhìn vẻ ngoài điệu đà, sang trọng của Miêu Vân mà lầm, thật ra bà là người rất hoài cổ.Bà luôn trân quý từng ký ức nhỏ về người mình yêu, nhưng cũng dễ bị mắc kẹt trong quá khứ.
Trong lòng Ninh Chúc chợt dâng lên vị chua xót.Cô hiểu rõ, chuyện của cậu út đã gây tổn thương rất lớn cho mẹ, đến mức bao nhiêu năm nay bà không thể nhắc đến nửa lời.
Miêu Vân nhanh chóng lôi từ góc phòng ra một thùng giấy.Chỉ khi rất rõ đồ vật nằm ở đâu, bà mới có thể tìm ra nó nhanh như vậy giữa căn hầm đầy đồ thế này.
Trên thùng phủ đầy bụi, Miêu Vân bị sặc đến ho mấy tiếng, Ninh Chúc vội vàng chạy tới đỡ lấy.
Miêu Vân nói:“Lúc nó đi đã châm lửa đốt, chỉ có mấy thứ này là không bị cháy.”
Ninh Chúc: “……”Cô đầy tò mò, nhưng không đành lòng hỏi thêm.
Bạch Trạch lập tức nhạy bén cảm nhận được:“Trong thùng có thẻ bài!”
Ninh Chúc lập tức phấn chấn tinh thần“Cậu giúp tôi phân loại, rồi nói tôi cách dùng những thẻ đó.”
Bạch Trạch đắn đo một chút rồi nói:“Tiếc là cô không có vòng thẻ.”
“Vòng thẻ là gì?”
“Không sao cả. Cô là Chủ Thẻ Thần Sao rồi, không có vòng thẻ thì dùng vài lá cơ bản cũng không vấn đề gì!”
Ninh Chúc đặt thùng giấy xuống khoảng trống, phủi lớp bụi trên nắp rồi cẩn thận mở ra.
Miêu Vân quay mặt sang chỗ khác. Bà biết trong đó có gì ,đều là những thứ bà từng nhặt nhạnh từng chút một từ đống đổ nát.
Chiếc thùng giấy không lớn, bởi sau trận hỏa hoạn, những gì còn lại trong căn nhà cũng chỉ còn lại rất ít.
Nổi bật nhất là một món đồ trang trí hình lạc đà không bướu, làm bằng đồng thau, không bị cháy hỏng, chỉ có lớp sơn trắng xinh đẹp bên ngoài đã bong tróc loang lổ.
Ninh Chúc bị kéo vào dòng hồi ức.
Đây là món quà mẹ cô mang về cho cậu sau chuyến đi chơi.
Khi đó, Ninh Chúc mới sáu tuổi, rất muốn có món đồ ấy, nhưng mẹ không cho. Cậu đã bế cô lên cao và nói: “Chờ Tiểu Chúc lớn bằng cậu, cậu sẽ mua cho cháu một con lạc đà khổng lồ.”
Ninh Chúc liền vui vẻ nói: “Thật to, thật to nhé!”
Miêu Phong cười nói: “Hay là mình nuôi một con thật đi?”
Ninh Chúc càng vui hơn: “Con thật! Con sống cơ!”
Những chuyện Ninh Chúc còn nhớ được, lập tức cũng tràn về trong đầu Miêu Vân.
Bà mím chặt môi, nói: “Trong cái túi da bò đó… đều là… đều là những thứ đó.”
Bà mãi vẫn không thể đối mặt trực tiếp với những lá bài, những tấm thẻ kỳ dị làm từ chất liệu đặc biệt, mang hoa văn huyền bí.
Với bà, chúng chẳng khác gì rắn độc lè lưỡi đe dọa.
Ninh Chúc mở túi da, đổ toàn bộ thẻ bài bên trong ra.
Bạch Trạch đã nằm bò trên thùng giấy, không ngờ có một ngày chính mình lại nhìn đống thẻ bài thường mà mắt sáng rỡ, nó vui mừng reo lên:“Được được, có năm Thẻ Linh Năng, lật lại xem là mấy sao.”
Ninh Chúc không phân biệt được đâu là Thẻ Linh Năng.
Móng vuốt nhỏ của Bạch Trạch đã đè lên.
Ninh Chúc nhìn mấy tấm thẻ, chúng khác với Thẻ Thần Sao, chất liệu thô ráp hơn, mặt sau lại có hoa văn phức tạp lạ thường, những đường nét sặc sỡ đan xen nhau, lấp lánh ánh sáng mờ mờ di chuyển.
Đây là Thẻ Linh Năng sao?
Phân biệt bằng những đường loằng ngoằng này à?
Ninh Chúc đè nén nghi vấn trong lòng, lật mặt trước thẻ lên, hình ảnh khiến Ninh Chúc hơi hít sâu.
Mặc dù Miêu Vân không muốn xem thẻ, nhưng vẫn luôn chú ý đến con gái, lo lắng hỏi:“Có vấn đề gì không?”
Ninh Chúc hỏi mẹ:“Mẹ, mẹ có thấy...”
Bạch Trạch xen vào:“Người cảm nhận kém thì không thể nhìn rõ như vậy đâu.”
Ninh Chúc hiểu ra.
Mặt trước của thẻ có cảm giác chiều sâu, giống như tranh 3D. Trên nền trắng là một con lạc đà alpaca nhỏ dễ thương, mắt đen láy sáng rực, lông mi cong vút, tai lông xù dựng thẳng, trông rất ngốc nghếch đáng yêu.
Lạc đà Alpaca rất đáng yêu. Nhưng ẩn dưới vẻ ngoài vô hại lại là cơ thể đồ sộ.
Ninh Chúc nhìn với tâm trạng ngổn ngang, hỏi Bạch Trạch:“Sao lại là con này?”
Cô không nói rõ từ “lạc đà alpaca”, không muốn mẹ đau lòng.
Bạch Trạch nói:“Mỗi người chế tạo thẻ đều có ‘tín vật’ riêng. Sau này cô cũng phải thiết kế một cái. Nó không chỉ để xác định nguồn gốc thẻ, mà còn giúp tăng cường cảm ứng... Mấy thứ này nói sau!”
Thời gian cấp bách, không thể chậm trễ.
Ninh Chúc hỏi tiếp:“Dùng một Thẻ Linh Năng là đủ sao?”
Bạch Trạch:“Thẻ này hai sao,dùng ba cái trước đi.”
Ninh Chúc lại hỏi:“Dùng như thế nào?”
Bạch Trạch lầm bầm, rồi nói:“Không có vòng thẻ thật là phiền. Được rồi, đặt chúng lên Thẻ Thần Sao, nhắm mắt cảm nhận. Cô nghe được ‘âm thanh’, cứ đọc theo là được.”
Ninh Chúc: “Được.”
Cô lấy ba Thẻ Linh Năng hai sao, đặt lên Thẻ Thần Sao trắng muốt.
Mấy thẻ đặt chung càng làm Thẻ Thần Sao trở nên huyền bí. Về chất liệu, hoa văn, thậm chí khí chất vô hình đều khác biệt.
Ninh Chúc còn cảm thấy mấy thẻ hai sao đang rụt rè.
Thẻ mà cũng biết rụt rè?
Ninh Chúc xóa hết tạp niệm, tập trung cảm nhận.
Không khó lắm, rất nhanh cô nghe thấy giọng nói già nua vang vọng:"Nuốt chửng"
Ninh Chúc: “…”
Bạch Trạch hỏi:“Thế nào? Có cảm nhận được không?”
Ninh Chúc hơi do dự:“Có.”
Bạch Trạch:“Vậy tranh thủ đi.”
Ninh Chúc:“…Ừ.”
Cô đọc từ “Nuốt chửng ”, chỉ thấy ánh sáng đỏ rực trào ra từ những hoa văn phức tạp trên Thẻ Linh Năng. Các đường nét li ti như những con rắn nhỏ di chuyển, tụ lại thành con rắn lớn, lao vào Thẻ Thần Sao.
Như một giọt nước rơi vào biển cả.
Thẻ Thần Sao không hề dao động.
Bạch Trạch hỏi:“Cảm giác thế nào? Có thấy tỉnh táo như ngủ mười tiếng không?”
Ninh Chúc dừng một chút:“Cỡ năm, sáu tiếng thôi.”
“Không có vòng thẻ đúng là kém quá, tổn hao lớn.”Bạch Trạch nói tiếp:“Dùng nốt hai thẻ còn lại đi.”
Ninh Chúc dùng hết năm Thẻ Linh Năng, cảm giác tinh thần sảng khoái. Mệt mỏi tan biến, năm giác quan nhạy bén hơn hẳn.
Miêu Vân ở bên cạnh, sắc mặt trắng bệch.
Ninh Chúc vội trấn an:“Mẹ, không sao đâu.”
Miêu Vân gật đầu khẽ:“Ừ, không sao.”
Bà rất sợ, nhất là khi thấy con gái nhắm mắt đọc thứ ngôn ngữ kỳ dị... Không, không được sợ, đó là con gái bà, bảo bối của bà!
Ngoài năm Thẻ Linh Năng, còn vài thẻ có hoa văn khác biệt. Mặt sau khác nhau, nhưng mặt trước đều là con lạc đà alpaca, chứng tỏ chúng đều do cậu nhỏ làm ra.
Ninh Chúc chưa kịp hỏi công dụng, vội nhắm mắt kích hoạt kỹ năng [Thay Đổi Nhân Quả].
Quầng sáng lặng lẽ lan tỏa.
Ninh Chúc cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, ấn thái dương thở dốc:“May mà tìm được Thẻ Linh Năng.”
Như Bạch Trạch nói, nếu không có năm thẻ này, chưa nói đến mất tay mất chân, có lẽ cô chẳng thể kích hoạt nổi [Thay Đổi Nhân Quả].
Kích hoạt xong, cô nói với mẹ:“Mẹ, liên lạc với Cục Sự Vụ Đặc Biệt!”
Miêu Vân lấy điện thoại ra, nhìn một lúc rồi nói:“Phải lên lầu trước, ở đây không có tín hiệu.”
Ninh Chúc thu mấy thẻ lại:“Đi thôi.”
Hai người rời hầm ngầm, chuẩn bị lên thang máy thì Ninh Chúc nhạy bén nhận ra sợi dây “nhân quả”.
Cô tê dại da đầu, kẻ tấn công đã ở trong tòa nhà!
Cô liếc nhìn đồng hồ, lý ra phải còn nửa tiếng…
Bạch Trạch nói:“Không ổn rồi, [Thay Đổi Nhân Quả] làm rối loạn [Dự Đoán Tương Lai], bọn chúng phát hiện cô sớm hơn rồi!”
[Dự Đoán Tương Lai] là định sẵn. Nếu không có [Thay Đổi Nhân Quả], gia đình Ninh Chúc sẽ bị tấn công sau nửa tiếng. Nhưng giờ đây...
Ninh Chúc có cơ hội thay đổi số phận, thì kẻ địch cũng có thể!
Cô thầm chửi “thần kỹ” này, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, nhìn vào sợi dây nhân quả ,đối phương đang ở tầng một.
Làm sao đây?
Thang máy không thể dùng, cầu thang cũng không dám đi, mà không lên được thì cũng không gọi điện được.
Bạch Trạch:“Thẻ Thông Tin!”
Ninh Chúc hiểu ý, hỏi:“Là thẻ nào?”
Bạch Trạch dùng vuốt chỉ ra. Lần này, Ninh Chúc không kịp nhìn hoa văn sau, lập tức dùng thẻ.
Bạch Trạch nói:“Tác dụng yếu thôi, nhưng có thể tăng tín hiệu cho điện thoại, mau bảo mẹ gọi đi.”
Ninh Chúc làm theo. Miêu Vân không hỏi nhiều, đã gọi đến số vốn muốn quên nhưng thuộc làu từ lâu.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì…”
“Tôi đang ở khu Lam Thành Công Quán ! Con gái tôi đã thức tỉnh năng lực linh thẻ! Có kẻ sử dụng thẻ tà ác đang tấn công chúng tôi!”
Ninh Chúc không kịp nghe tiếp, kéo mẹ chạy về bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Không thể lên, chỉ có thể xuống.
Bãi xe đủ rộng, giúp họ có nhiều cơ hội chạy trốn hơn. Mục tiêu của bọn chúng là cô. Miễn là cô không lên, ba sẽ an toàn!
Tầng hầm B2. Vừa chạy, Ninh Chúc vừa hỏi:“Bạch Trạch, nói nhanh, các thẻ đó có tác dụng gì? Dùng sao?”
Dù đã liên hệ được Cục Sự Vụ Đặc Biệt, nhưng viện trợ cũng cần thời gian. Cô phải nhanh chóng hiểu rõ thẻ mới có thể bảo vệ mẹ, cầm cự chờ tiếp viện.
Bạch Trạch nói nhanh:“Có một Thẻ Giáp, dùng ngay đi, như áo chống đạn vậy.”
Ninh Chúc hỏi:“Cho người khác dùng được không?”
Bạch Trạch:“...Được.”
Ninh Chúc lập tức dùng Thẻ Giáp cho mẹ.
Bạch Trạch nói tiếp:“Còn Thẻ Phóng Hỏa, cẩn thận khi dùng, bãi xe nhiều xe quá, nếu cháy to thì cả hai cũng sẽ bị kẹt.”
“Còn cái khác thì sao?”
“À, có Thẻ Linh Đạn, dùng được, nhưng cô không có súng hay vòng thẻ, chắc chỉ dùng được một lần…”
“Biết rồi.”
Khi họ vừa đến bãi đỗ, vài bóng đen đã nhanh chóng áp sát. Một luồng lửa phóng tới ,hình ảnh ba bị thiêu cháy vụt qua đầu Ninh Chúc. Lửa đang lao về phía cô.
Ninh Chúc né người, nhưng nửa người vẫn dính lửa. Đúng lúc ấy, Miêu Vân lao tới đẩy con ra, đỡ lấy phần lửa ấy.
Ninh Chúc đỏ ngầu mắt:“Mẹ!”
Bạch Trạch:“May mà cô dùng Thẻ Giáp cho mẹ…”
Nó chưa nói xong thì Ninh Chúc đã lao tới như một con sư tử con.
Thẻ Thần Sao lóe sáng ánh trắng, từng đợt linh đạn bắn ra trúng kẻ áo đen vừa tung hỏa thẻ.
Kẻ áo đen đầu tiên kinh ngạc, sau đó giận dữ. Lại thêm một luồng lửa lao đến, nhắm thẳng vào Ninh Chúc.
Ninh Chúc cố tình. Cô liều mình tấn công để chúng không nhắm vào mẹ. Nhưng cô thì...
Một luồng gió lạnh quét qua, một thân hình cao gầy đột nhiên chắn trước mặt cô.
Ầm!
Lửa và băng chạm nhau, tạo thành làn hơi nước.
Ninh Chúc căng thẳng, chưa kịp phân biệt là địch hay bạn.
Bạch Trạch:“Là học sinh Học Viện Linh Thẻ? Cục Sự Vụ đến nhanh thế?”
Trong bãi xe tối, người mới đến cao khoảng 1m85, anh mặc áo trắng kiểu Trung Hoa hiện đại, cổ áo thẳng tắp, thân áo ôm gọn, thắt lưng màu xanh như bầu trời sao.
Phía dưới là đôi chân dài như người mẫu.
Nổi bật nhất là cổ tay trái đeo vòng xanh lam.
Bạch Trạch hét lên:“Là [Thẻ Thiên Bình]!”
Một bóng cán cân hư ảo như mặt trời treo lơ lửng trên không.
Giọng người kia lạnh lùng, nói hai chữ: “Thẩm phán.”
Thấm phán của Thiên Bình.Kẻ ác tất chịu quả báo.
Ninh Chúc kinh ngạc nhận ra, ngọn lửa trên mẹ đã biến mất, tiếng hét đau đớn vang lên từ kẻ áo đen phía xa.
Còn các đòn tấn công về phía cô cũng quay đầu trở lại, bắn về kẻ đã tung ra chúng.