Đêm khuya.
Ninh Tuyền Nhân và Miêu Vân đã ngủ say.
Lẽ ra Ninh Chúc cũng nên ngoan ngoãn nằm ngủ, nhưng cô lại chui ra khỏi chăn.
Bên ngoài cửa sổ khóa chặt, chú mèo béo trắng đang dùng ánh mắt “cô đáng chết” trừng trừng nhìn cô.
Ninh Chúc vội mở cửa sổ, đưa tay ôm nó vào:“Xin lỗi, xin lỗi mà!”
Bạch Trạch tức giận đến cực điểm:“Cô lại dám vứt bỏ ta như thế!”
Ninh Chúc áy náy nói:“Cậu cũng thấy tình trạng của mẹ tôi rồi, lúc đó tôi chỉ có thể vứt cậu đi trước.”
Bạch Trạch giận dữ:“Đây là Thẻ Thần Sao đấy! Là bảo vật thượng cổ mà cả giới chế tác thẻ bài đều mơ ước! Người ta muốn nhìn ta một cái còn phải tắm gội sạch sẽ thắp hương! Còn cô... Cô lại dám...”
Ninh Chúc vội vã dỗ dành, vừa xoa vừa nhỏ giọng:“Lỗi của tôi, lỗi của tôi, xin lỗi nha~”
Thái độ cô quá thành khẩn, khiến Bạch Trạch cũng nguôi giận phần nào. Nó ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo…Ninh Chúc lập tức hiểu ý, giơ tay gãi nhẹ dưới cằm nó.
Bạch Trạch dựng lông lên:“Đừng có dùng mấy trò vuốt mèo đó mà... ừm...”Cũng... cũng khá dễ chịu đấy.
Ninh Chúc âm thầm cười trộm:“Quả nhiên là một con mèo mà~”
Bạch Trạch “grừ” một tiếng đầy thoải mái.
Nhưng nụ cười nơi khóe môi Ninh Chúc lại dần nhạt đi.Tay cô vẫn không ngừng vuốt ve, nhưng giọng nói thì trở nên bình tĩnh:“Cậu cũng thấy rồi đó, mẹ tôi có bóng ma tâm lý với linh thẻ. Tôi đã hứa với bà là không dính líu tới thứ này nữa, thì nhất định sẽ giữ lời.”
Bạch Trạch đột nhiên bay vọt lên, đôi cánh nhỏ vỗ liên hồi, đủ để thấy nó đang xúc động đến mức nào:“Cô có biết mình đang nói gì không?!”
“Tôi biết.”
“Cô căn bản không hiểu được Thẻ Sư lợi hại đến mức nào đâu!”
“……”
“Đứa trẻ ngốc này! Uy lực của Thẻ Thần Sao, cô mới chỉ sử dụng chưa đến một phần trăm thôi đấy! Được rồi được rồi, nói về Thẻ Thần Sao thì vẫn còn quá xa vời với cô.Cô có biết chỉ cần một lá [Thẻ Giáp] thôi, hiệu quả của nó đã tương đương với áo chống đạn rồi không?Cô có biết chỉ cần một [Thẻ Bắn Tỉa Chính Xác], cô có thể dễ dàng bắn trúng hồng tâm mười điểm không?Cô có biết...”
“Thôi thôi thôi, mấy cái đó với đứa nhóc chưa trải sự đời như cô vẫn là quá xa vời.Nói cái này cho dễ hiểu nhé ,cái game mà cô thích chơi ấy, cái trò ,đánh nhau trong hẻm núi ấy... gọi là 'Mirror' phải không!Nếu cô chịu học chế tác thẻ bài một cách nghiêm túc, thậm chí có thể tạo ra thẻ chiến đấu mô phỏng kỹ năng của cô đó!”
Mi mắt Ninh Chúc khẽ run.
Cô vẫn thường đùa với bạn bè rằng: “Nếu game trở thành hiện thực thì hay quá! Nhất định mình sẽ là sát thủ mạnh nhất, lao vào đội hình địch, bảy vào bảy ra, đại sát tứ phương!”
Nhưng bây giờ…
Ninh Chúc mím môi:“Nghe thôi đã thấy nguy hiểm rồi. Tôi chỉ là người bình thường, chỉ muốn sống bên ba mẹ thôi.”
Bạch Trạch tròn mắt kinh ngạc. Nó há miệng, nói:“Cô... người bình thường cái đầu cô ấy!”
Trong trăm năm qua, thật ra nó đã tỉnh lại rất nhiều lần.
Chỉ là những người giữ thẻ đều không nhìn thấy nó, cũng không thể được Thẻ Thần Sao chấp nhận, thậm chí còn vì lòng tham mà chết thảm.
Còn cô gái nhỏ này, không chỉ thấy được nó, mà còn kích hoạt được tận hai kỹ năng thần thánh!
Sau trăm năm, Thẻ Thần Sao cuối cùng cũng có chủ mới, vậy mà lại bị ghét bỏ thậm tệ!
Cô không cần nó!
Cô lại dám không cần nó!
Chuyện này giống như gì đây?
Giống như Thor vứt búa, Spider-Man từ chối năng lực nhện, Captain America quăng khiên, Iron Man và Batman bỏ cả gia tài bạc tỉ vậy đó…
Ninh Chúc cúi đầu nói:“Vứt bỏ cậu là lỗi của tôi, nên lần này... làm ơn tự mình rời đi đi.”
Bạch Trạch: “………”
Ninh Chúc bế nó đến trước cửa sổ đang mở.
Bạch Trạch có cánh, cho dù ở tầng cao cũng chẳng sao, nó hoàn toàn có thể vỗ cánh mà bay đi.
Bạch Trạch đáp xuống bậu cửa sổ.
Một lúc lâu sau, nó mới mở miệng: “Cô sẽ hối hận đấy.”
Ninh Chúc: “……”
Bạch Trạch:“Cô nhất định sẽ hối hận!”
Nó tròn mắt nhìn cô, mong cô lập tức hối hận, chỉ cần cô ôm nó quay trở lại, nó vẫn sẵn sàng tiếp tục làm Linh thú thẻ bài của cô...
Ninh Chúc:“Tạm biệt.”
Bạch Trạch tức đến phát điên:“Vĩnh biệt không gặp lại nữa!”Dứt lời, nó nhảy ra ngoài cửa sổ.
Tim Ninh Chúc thắt lại.Cô không thấy nó mở đôi cánh nhỏ kia ra.
Lo lắng, cô vội thò người ra ngoài nhìn, và điều cô thấy khiến cả đời này không thể nào quên được.
Đâu còn chú mèo béo trắng tròn trĩnh nữa , thứ đang lao vút lên trời chính là Thần thú Bạch Trạch.
Nó cao lớn, uy nghi, toàn thân phủ một lớp lông trắng tinh không tì vết, tựa như một bức tượng điêu khắc bằng tuyết và ánh trăng tinh khiết nhất trong thiên địa.
Đôi cánh vươn ra cùng lúc, che khuất cả bầu trời.
Trên cánh lấp lánh ánh sáng tinh tú, như những vì sao lướt qua bầu trời đêm.
Bạch Trạch càng bay càng cao, thân ảnh cường tráng hòa vào màn đêm sâu thẳm, đến khi hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một bầu trời trống vắng cùng ánh trăng lặng lẽ mất đi ánh sáng rực rỡ ban đầu.
Ninh Chúc đứng ngây người bên cửa sổ, như vừa được chiêm ngưỡng một màn pháo hoa rực rỡ.
Rực rỡ tuyệt đẹp, nhưng chỉ còn lại nỗi cô quạnh.
Chớp mắt đã đến cuối tháng Tám.Ninh Chúc đã vượt qua kỳ thi đầu vào của trường Trung học Quốc tế, hai ngày nữa sẽ chính thức nhập học.
Trường Hoa Thụy nằm ở vùng ngoại ô, lái xe mất hơn một tiếng.
Ninh Chúc ngại đi lại phiền phức, nên đã chọn ở nội trú.
Miêu Vân đã hồi phục sức khỏe, những ngày này bận rộn lo chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho cuộc sống ký túc xá của Ninh Chúc.
Trường Quốc Tế có chính sách khá thoải mái trong mấy khoản này, thậm chí còn cho phép mang thiết bị điện tử, chỉ cần tuân theo thời gian sử dụng quy định là được.
Miêu Vân từ trước đã luôn thương con gái, giờ đây lại mang tâm lý muốn bù đắp, nên mua cái này cái kia không ngừng nghỉ, thậm chí còn dẫn cô đến mấy cửa hàng thời trang cao cấp.
“Mẹ ơi, con không thích mặc mấy cái này đâu!”
“Không được, mặc đơn giản quá sẽ bị người ta coi thường.”
“Chỉ cần con tôn trọng chính mình , thì chẳng ai có thể khinh thường con được cả.”
“Thì… thì mẹ sợ bị người ta coi thường, được chưa!”
“Ai dám!”
“Thôi được rồi được rồi, mua vài món thôi… ừm, hai món thôi nhé, thêm một đôi giày nữa.”
Ninh Chúc không cãi nổi mẹ, chỉ biết trơ mắt nhìn bà Miêu hào phóng chi gần 30.000 tệ, mua cho cô hai chiếc áo phông bình thường cộng thêm một đôi giày thể thao nhìn cũng ổn nhưng chắc chắn không xứng giá một vạn tệ.
Thật ra thì… cũng chẳng có ích gì mấy.
Ninh Chúc rất hiểu rõ tình cảnh của mình khi bước vào ngôi trường mới đó.
So với những người thật sự có tiền, gia đình cô chẳng đáng là gì cả.
Trên đường trở về, thần sắc Ninh Chúc có phần uể oải.
Miêu Vân nhìn thấy con gái như vậy, trong lòng khó chịu, bà nói:“Tiểu Chúc, nếu con không thích trường Hoa Thụy, hay là mình chuyển về trường phổ thông bình thường nhé?”
Ninh Chúc:“Không đâu ạ, trường Hoa Thụy tốt lắm mà, căng-tin của họ chẳng khác gì nhà hàng buffet cả.”
Miêu Vân: “……”
Ninh Chúc lại nói tiếp:“Trường Hoa Thụy còn cho mang điện thoại và iPad nữa, cuối tuần còn được nghỉ hai ngày… khụ, mấy đứa bạn cấp hai của con sắp ghen tỵ chết rồi ấy.”
Miêu Vân biết con gái đang cố an ủi mình, cũng hiểu rõ vì sao con bé chẳng thể vui nổi...
Nhưng mà, không được! Tuyệt đối không được!
Bà đã mất cha và em trai, không thể chấp nhận việc mất luôn đứa con gái duy nhất của mình.
Sắp về đến nhà thì Ninh Chúc bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, tim cô đập dồn dập, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Sao dẫn lối phía trước, phá sương nhìn thấy chân tướng.
Tám chữ này(*) hiện lên trong đầu cô một cách mạnh mẽ, đầy chấn động.
(*) Raw trung là 8 chữ 星引前路,破霧見真
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rõ ràng Bạch Trạch đã rời đi rồi mà…
Tại sao cô lại kích hoạt kỹ năng [Dự Đoán Tương Lai]?!
Ninh Chúc đã từng trải qua một lần như vậy.
Cô lập tức căng thẳng cao độ, dồn toàn bộ sự chú ý vào hình ảnh sắp hiện ra trước mắt.
Không còn thời gian để nghĩ vì sao nữa.
Lần trước là lời tiên tri về tai nạn giao thông của ba. Lần này... là chuyện gì?
Ninh Chúc linh cảm sẽ có điều khủng khiếp xảy ra.Chính vì thế, kỹ năng [Dự Đoán Tương Lai] mới được kích hoạt.
Miêu Vân nhận ra con gái có điều bất thường:“Tiểu Chúc, con sao vậy? Mặt con trắng bệch ra rồi, có thấy khó chịu ở đâu không?”
Ninh Chúc vội nắm lấy tay mẹ:“Không sao đâu mẹ.”
Nhưng rõ ràng là có chuyện!
Tim Miêu Vân cũng bắt đầu đập nhanh một cách vô cớ.
Xe đã đến cổng khu dân cư, chuẩn bị rẽ vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Ninh Chúc nhìn đồng hồ, xác nhận chính xác thời điểm, sau đó mới hỏi:“Mẹ, ba đã về nhà chưa?”
Vừa dứt lời, điện thoại của Miêu Vân liền đổ chuông. Bà bắt máy, đầu dây bên kia là Ninh Tuyền Nhân.
Ninh Tuyền Nhân nói:“Hai mẹ con về rồi à, anh chuẩn bị xào món đây.”
Miêu Vân đáp:“Xuống hầm rồi, sắp lên tới nơi.”
“Có mua rượu cho anh không?”
“Có rồi!”
“Ha, cảm ơn vợ yêu.”
Do âm thanh rò rỉ từ điện thoại, bên trong xe lại yên tĩnh, nên trước mặt tài xế và con gái, Miêu Vân vội vàng cúp máy.
Cảm giác căng thẳng vô cớ ban nãy cũng dịu xuống, bà quay sang con gái nói:“Ba con đang ở nhà, đang nấu món sườn chua ngọt con thích ăn đấy.”
Ninh Chúc lơ đãng đáp một tiếng.
Hiện giờ trong mắt cô toàn là những cảnh tượng từ 【Lời tiên tri】, cô buộc phải cố gắng ghi nhớ rõ ràng thời gian, địa điểm và sự kiện.
Lần trước thời gian xảy ra tiên tri kéo dài rất lâu, tận ba bốn tiếng đồng hồ.
Còn lần này thì sao?
Có lẽ sẽ không dài đến vậy.
Ninh Chúc luôn cảm thấy lần này bản thân mệt mỏi hơn nhiều so với lần trước.
Xe dừng lại, Ninh Chúc và mẹ cùng nhau xách theo túi lớn túi nhỏ xuống xe. Khi bước xuống, cô không nhịn được mà đưa mắt quan sát xung quanh.
Bãi đậu xe rất yên tĩnh.
Chỗ đậu xe nhà họ cách cầu thang lên nhà khá gần, chỉ đi vài bước là tới.
Ninh Chúc cố tỏ ra bình tĩnh, vừa đi vừa cười nói với mẹ như bình thường.
Hai mẹ con vào thang máy, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.
Ninh Tuyền Nhân đang vừa hát khe khẽ vừa xào nấu trong bếp, hương thơm của đồ ăn lan tỏa khắp phòng khách.
Nhà họ có thuê người giúp việc, nhưng Ninh Tuyền Nhân lại có vài món tủ mà hai mẹ con Miêu Vân,Ninh Chúc đều vô cùng yêu thích.
Từ sau lần suýt gặp tai nạn giao thông, Ninh Tuyền Nhân không còn quá đắm chìm trong công việc như trước.
Ông buông bớt nhiều dự án, có nhiều thời gian rảnh hơn, thỉnh thoảng lại về nhà nấu ăn, muốn tranh thủ trước khi con gái nhập học, để cô được ăn thêm vài bữa sườn xào chua ngọt do chính tay ông làm.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
Ngược lại, Ninh Chúc trông có vẻ hơi thần kinh căng thẳng.
“Tiểu Chúc bị sao thế?” Ninh Tuyền Nhân vừa bưng đồ ăn ra bàn vừa nhận ra sự khác thường.
Ninh Chúc lập tức ngáp một cái, nói:“Con mệt chết đi được, đi dạo phố với chị Miêu nhà mình chẳng khác gì chạy marathon.”
Miêu Vân véo tai cô:“Con bé này, ăn nói chẳng có chừng mực gì cả!”
Ninh Chúc cười trêu:“Tại con cả, ai bảo mẹ trẻ đẹp quá làm gì. Hai mẹ con đi chung ai cũng tưởng mẹ là chị gái con!”
Miêu Vân cười tít mắt:“Cái miệng ngọt như đường của con!”
Cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn.
Trên bàn có sáu món, đều là những món mà họ thích.
Ninh Tuyền Nhân tháo tạp dề, nhìn vợ con nói:“Thử món này xem sao, chắc là lúc thu nước hơi gấp một chút…”
Ông còn chưa nói hết câu thì ngoài cửa vang lên một tiếng “rầm”.
Ninh Tuyền Nhân nhíu mày:“Muộn thế này rồi, ai vậy?”
Ông bước ra khỏi phòng ăn, Ninh Chúc lập tức nhảy bật dậy đi theo.
Từ phòng khách nhìn ra, cánh cửa chống trộm nhà họ đang bị ăn mòn.
Rầm! Cửa chính đổ sập xuống.Một tia lửa chớp lóe lên ,Ninh Tuyền Nhân kêu lên thảm thiết!
Ông toàn thân bốc cháy, trên mặt là nỗi kinh hoàng tột độ:“Chạy… chạy mau…”
Miêu Vân hét lên thất thanh:“Không… không!!!”
Xoẹt! Một viên đạn xuyên thẳng vào trán bà.
Tay chân Ninh Chúc lạnh toát, cả người đông cứng lại.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên ,Ninh Chúc đột ngột quay trở lại chiếc xe đang chạy.
Giọng nói của Miêu Vân vang lên bên tai: “Tiểu Chúc! Tiểu Chúc con làm sao vậy! Đừng dọa mẹ!”
Ninh Chúc toàn thân run rẩy, cô nắm chặt lấy cánh tay mẹ:“Có người… có người muốn giết chúng ta!”
Học Viện Linh Thẻ.
Giáo sư Hoàng bỗng bật dậy nói:“Tìm thấy rồi! Lần này là định vị chính xác! Ở… ở khu Phượng Sơn, thành phố Z, tỉnh H — Lam Thành Công Quán , số 88!”
Dương Hoài Chu cũng nghe được tiếng chuông cảnh báo, ông nhận ra:“Đó là kỹ năng [Dự Đoán Tương Lai] chỉ khi có nguy hiểm chí mạng mới kích hoạt theo bản năng…”
Hoàng Đạo Xã!
Người của Hoàng Đạo Xã hành sự tàn nhẫn, thủ đoạn vô cùng độc ác.
Họ không chỉ theo dõi sát sao Thẻ Thần Sao mà còn sẵn sàng bất chấp tất cả để sử dụng thẻ cấm.
Vì vậy, bọn chúng đã đi trước một bước tìm được chủ nhân của Thẻ Thần Sao !
Những ngày gần đây, các giáo sư hệ chiến đấu đều đã đến tỉnh H.
Nhưng tỉnh H quá rộng, bên Cục Sự vụ Đặc biệt cũng chưa có manh mối nào.
Việc điều tra từng khu một là rất khó khăn
Nhưng bây giờ đã xác định được chính xác vị trí, dù vậy, Thẻ Sư gần nhất đến đó cũng cần mất một tiếng.
“Lê Kim.”Dương Hoài Chu cảm thấy địa chỉ đó rất quen, và bây giờ mới nhớ ra.
Lê Kim chính là người đang sống tại khu dân cư đó.
Giáo sư Hoàng nói:“Cậu ta mới vừa sở hữu [Thẻ Thiên Bình] thôi, có thể…”
Còn chưa nói hết câu, thân thể Dương Hoài Chu lóe lên ánh đỏ, đã lập tức biến mất tại chỗ.Cùng lúc, ông cũng sử dụng một tấm thẻ liên lạc bảo mật, gửi tin tức đến Lê Kim học sinh năm hai hiện đang ở Lam Thành Công Quán .