Trong lúc Ninh Chúc còn đang hôn mê, Ninh Tuyền Nhân đã kể lại đầu đuôi sự việc cho vợ nghe.
Miêu Vân nghe xong thì mặt mày tái nhợt, túm chặt cánh tay chồng, run giọng dặn dò:“Sau này anh ra ngoài phải mang theo thư ký Tôn, cũng đừng tự lái xe nữa, để chú Lý đưa đón!”
Ninh Tuyền Nhân cũng hoảng sợ không kém, gật đầu lia lịa.
Hồi mới khởi nghiệp, chuyện gì ông cũng tự thân vận động, quen rồi thì cảm thấy có người đi theo thật phiền phức. Nhưng sau chuyện lần này, Ninh Tuyền Nhân không dám lơ là nữa.
Nếu mình mà xảy ra chuyện gì, thì A Vân và Tiểu Chúc biết phải làm sao?
Miêu Vân dặn dò xong, lại run giọng hỏi Ninh Tuyền Nhân“Anh nói Tiểu Chúc cầm theo một tấm thẻ?”
Sắc mặt Ninh Tuyền Nhân trầm xuống “Đúng vậy, tấm thẻ đó trắng tinh như tuyết, phát ánh sáng óng ánh, chất liệu không giống giấy bình thường. Tiểu Chúc cầm nó đọc cái gì đó lẩm nhẩm, làm anh sợ chết khiếp.”
Ông càng nói, sắc mặt Miêu Vân càng tái nhợt, đến mức bất giác cắn chặt môi dưới.
Ninh Tuyền Nhân thấy vợ có biểu hiện khác lạ, khẽ gọi:“A Vân?”
Miêu Vân giật mình như bừng tỉnh, nói:“Đợi Tiểu Chúc tỉnh lại, mình hỏi con bé rõ hơn.”
...
Khi tỉnh lại, Ninh Chúc cảm thấy khá căng thẳng nhìn ba mẹ.
Cô biết hành động của mình rất kỳ quặc, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị tra hỏi.
Nhưng…
Nói sao bây giờ?
Ngay cả cô còn chưa hiểu rõ mọi chuyện.
Miêu Vân bước tới, sờ trán cô rồi hỏi:“Con thấy sao rồi?”
Ninh Chúc vội vàng đáp:“Con không sao, chỉ là... mệt quá thôi.”
Một câu nói buột miệng, không ngờ lại khiến sắc mặt Miêu Vân càng trở nên tệ hơn.
Miêu Vân nói:“Ba con đã kể cho mẹ nghe hết rồi.”
Ninh Chúc tránh ánh mắt mẹ:“...Vâng.”
Ninh Tuyền Nhân hỏi tiếp:“Tiểu Chúc, con thật sự chỉ là nằm mơ thôi sao?”
Sau khi bình tĩnh lại, ông cũng thấy rõ, ban ngày mà nói mơ thì chẳng hợp lý chút nào. Không ngủ thì lấy đâu ra giấc mơ? Rõ ràng chỉ là cái cớ.
Ánh mắt Ninh Chúc lướt qua chỗ cái chăn mùa hè hơi nhô lên.
Bên dưới đó, chú mèo trắng mập mạp đang lục lọi tìm đường chui ra ngoài.
Bất chợt, Miêu Vân giơ tay giật phăng chiếc chăn mỏng.
Chú mèo trắng xù lông ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Tim Ninh Chúc lỡ mất một nhịp.
Ninh Tuyền Nhân lập tức thốt lên:“...Chính là tấm thẻ này!”
Đôi môi Miêu Vân run rẩy không ngừng, như thể bà vừa nhìn thấy điều gì đó vô cùng khủng khiếp.
Ninh Chúc không chú ý tới vẻ mặt mẹ. Cô cắn răng, quyết định không giấu nữa. Đã đến nước này, che giấu cũng vô ích.
Nếu đúng như Bạch Trạch nói, cô phải đến Học Viện Linh Thẻ tìm hiểu mọi chuyện liên quan đến tấm thẻ này, thì rõ ràng cô phải nói cho ba mẹ biết.
Ninh Tuyền Nhân đã hỏi:“Tiểu Chúc, tấm thẻ này từ đâu ra vậy?”
Ninh Chúc hít sâu một hơi, kể lại tường tận, từ lúc rời khỏi lớp học thêm, gặp chú mèo bị bắt nạt, nhặt được thẻ, và thấy cả tương lai... Tất cả đều kể rõ ràng.
Ninh Tuyền Nhân nghe mà sững sờ.
Sắc mặt Miêu Vân trắng bệch, tay vẫn nắm chặt tấm chăn như quên cả việc phải buông ra.
“Đó là mèo sao?”Ninh Tuyền Nhân chỉ thấy một tấm thẻ trắng muốt.
“Con thấy là mèo. Nó là linh hồn của tấm thẻ này, tên là Bạch Trạch. Nó nói chỉ những người có cảm giác đặc biệt mạnh mới thấy được nó.”
Ninh Tuyền Nhân đã 51 tuổi, nghe những chuyện này đúng là quá sức tiếp nhận.
Ông sững sờ một lúc rồi khẽ nuốt nước bọt:“Cái này… hơi thiếu tính khoa học đó ha.”
Ninh Chúc khẽ thở dài:“Con cũng thấy chẳng khoa học gì cả, thậm chí còn tưởng mình bị ảo giác. Nhưng Bạch Trạch nói, các Thẻ Sư luôn tồn tại, chỉ là không dễ xuất hiện trước người thường. Nó bảo có ba phái, và ba học viện. À ba có xem Harry Potter không?”
“Có xem…”Ninh Tuyền Nhân há miệng, một lúc lâu mới nói:“Vậy là... Học Viện Linh Thẻ là Hogwarts, Thẻ Sư là pháp sư, còn ba là Muggle à?”
Ninh Chúc phì cười.
Tâm lý ba cô đúng là vững thật, trong tình huống thế này mà còn pha trò.
Sau khi nói ra hết, Ninh Chúc cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô còn đùa:“Nói chính xác thì, Học Viện Bí Thẻ mới là Hogwarts cơ.”
Học Viện Linh Thẻ thuộc đại lục Hoa Hạ, còn Hogwarts thì ở châu Âu.
Ninh Tuyền Nhân cũng cười theo, lắc đầu lẩm bẩm:“Thế giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra…”
Dù nói đùa là vậy, nhưng với người lớn lên ở Hoa Hạ trong môi trường duy vật như họ, để thực sự tin vào “thần bí dị lực” vẫn là một điều rất khó.
Sắc mặt Ninh Chúc nghiêm lại, cô nói với vẻ kiên định:“Ba,con thật sự rất tò mò về những thứ này. Con muốn đến Học Viện Linh Thẻ tìm hiểu thử.”
Ninh Tuyền Nhân còn chưa kịp nói gì thì giọng nói lạnh lùng, nghiêm khắc chưa từng có của Miêu Vân vang lên:“Không được!”
Cả Ninh Chúc và Ninh Tuyền Nhân đều sững sờ, kinh ngạc nhìn bà.
Miêu Vân toàn thân run rẩy, sắc mặt vô cùng khó coi, liên tục lặp lại:“Không được! Tuyệt đối không được! Không được đến Học Viện Linh Thẻ!”
Ninh Tuyền Nhân sửng sốt gọi: “A Vân...”.
Miêu Vân siết chặt tay Ninh Chúc, gấp gáp nói:“Tiểu Chúc, con hãy vứt bỏ tấm thẻ này đi! Quên hết những chuyện này! Đây không phải là thứ tốt đẹp gì cả!”
Ninh Chúc cảm nhận rõ lòng bàn tay mẹ rất lạnh, còn rịn mồ hôi. Cô kinh ngạc nhìn bà:“Mẹ...”
Miêu Vân chưa để cô nói hết:“Con ngoan, con gái ngoan, nghe lời mẹ có được không? Thứ này không thể chạm vào, cả đời cũng đừng dính vào!”
Ninh Tuyền Nhân vội vàng ôm lấy vai vợ, an ủi:“A Vân, em đừng kích động quá, như vậy sẽ làm Tiểu Chúc sợ. Có gì thì từ từ nói.”
Miêu Vân được ôm trong lòng chồng, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng bà vẫn không thể kìm nén được.
Cuối cùng, bà không thể chịu đựng thêm, bật khóc nức nở, gào lên:“Tiểu Chúc, đừng đi! Đừng dính vào những thứ này! Cậu út của con… cũng chỉ vì cầm một tấm thẻ... Ban đầu nó rất tốt, hiếu thảo và ngoan ngoãn nhất... Nhưng sau đó... nó phát điên rồi! Nó giết ông ngoại con !”
Câu cuối cùng, Miêu Vân hét lên như xé ruột gan.
Ninh Tuyền Nhân và Ninh Chúc đều ngây người. Ninh Chúc vội hỏi:“Cậu út không phải mất tích sao? Mẹ nói ông ngoại chết vì bệnh tim mà?”
Miêu Vân khóc nấc, lời nói đứt đoạn:“Mẹ... mẹ tận mắt thấy… chính nó giết ông ngoại con! Miêu Phong… nó không còn là người nữa! Sao nó có thể làm ra chuyện trời không dung, đất không tha như thế!”
Trong mắt Miêu Vân đầy phức tạp đau khổ, hận thù, và cuối cùng là sự bất lực sâu sắc:“Nhưng trước khi chết... nguyện vọng cuối cùng của ông ngoại là... cầu xin mẹ đừng trách cậu út con...”
Ngay cả Ninh Tuyền Nhân cũng không hề biết chuyện này.
Khi đó ông đang đi công tác xa, đến khi trở về thì chỉ nghe nói cha vợ đột ngột qua đời vì bệnh tim.
Ông ít khi tiếp xúc với em vợ là Miêu Phong. Miêu Phong không chấp nhận cuộc hôn nhân của chị mình, rất không ưa Ninh Tuyền Nhân một thương nhân khéo léo, giỏi nịnh bợ. Còn Ninh Tuyền Nhân cũng chẳng cần "mặt nóng dán mông lạnh", nên cả hai luôn giữ khoảng cách.
Dù không thích Ninh Tuyền Nhân, nhưng Miêu Phong lại đặc biệt thương Ninh Chúc.
Mỗi lần anh đều tranh thủ lúc Ninh Tuyền Nhân không có nhà để đến thăm chị gái và cháu gái.
Ninh Chúc có ấn tượng rất sâu đậm với cậu nhỏ.
Khi cô sáu tuổi thì ông ngoại qua đời, còn cậu nhỏ cũng mất tích.
Nhưng cho đến tận bây giờ, mười năm đã trôi qua, cô vẫn mơ hồ nhớ đến cậu nhỏ.
---
Cậu út nhỏ hơn mẹ rất nhiều, trong ký ức của Ninh Chúc, cậu ấy còn rất trẻ, dáng người cao ráo, tuấn tú.
Cậu rất khỏe, lúc nào cũng có thể dễ dàng tung Ninh Chúc lên thật cao rồi đỡ lấy thật vững vàng.
Cậu rất hay cười, bên mép có một lúm đồng tiền khi cười lên.
Lúc bảy tuổi, Ninh Chúc còn thường xuyên nằng nặc đòi được chơi với cậu út, nhưng mỗi lần nhắc tới, mẹ lại khóc không ngừng.
Sau này, khi dần trưởng thành, Ninh Chúc mới hiểu ra ông ngoại qua đời, cậu út mất tích… đều là những vết thương sâu trong lòng mẹ, cô không thể nhẫn tâm khơi lại.
Miêu Vân nắm chặt tay Ninh Chúc, không ngừng nói:“Tiểu Chúc, chúng ta chỉ là những người bình thường, sống một cuộc đời bình thường là tốt rồi. Đừng cố tìm hiểu những thứ không nên biết. Cậu út của con không phải người xấu, cậu ấy trước kia rất tốt… chỉ là…”
Bà liếc nhìn tấm thẻ trắng muốt kia, toàn thân khẽ run lên rồi nói tiếp:“Là bị thứ đó mê hoặc tâm trí!”
Nhìn thấy mẹ như vậy, Ninh Chúc đau lòng vô cùng, làm sao còn có thể nhắc tới chuyện đi Học Viện Linh Thẻ. Cô chỉ không ngừng an ủi:“Mẹ, con nghe lời mẹ, con nghe hết… mẹ đừng sợ, đừng sợ mà…”
Ninh Tuyền Nhân mấp máy môi, thở dài một tiếng, rồi nhẹ nhàng ôm cả hai mẹ con vào lòng, che chở cẩn thận.
Học Viện Linh Thẻ.
Hiệu trưởng khẩn cấp triệu hồi một số giáo sư đang trong kỳ nghỉ.
Tôn Minh Nhiên giảng viên thường trực tại trường cũng nhanh chóng có mặt.
Vừa bước vào phòng họp, ông đã thấy vị hiệu trưởng trẻ tuổi cùng mấy giáo sư với vẻ mặt nghiêm trọng.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Tôn Minh Nhiên vẫn không khỏi sững sờ khi thấy hiệu trưởng.
Dương Hoài Chu là người sở hữu Thẻ Bạch Dương, viên Lạc Thần Châu trên vai trái ánh lên cùng gương mặt trẻ trung sáng sủa.Rõ ràng ông đã hơn trăm tuổi, vậy mà vì một vài lý do nào đó, ông đã trở về hình dạng của một thiếu niên.
Lúc này, mọi người đã bắt đầu thảo luận.
Thẻ Thần Sao xuất thế là một đại sự, và tìm ra người sở hữu Thẻ Thần Sao mới lại càng là việc quan trọng.
Chỉ nghe giáo sư Cổ bên hệ Thực Chiến lên tiếng: “Linh năng dao động mạnh như vậy, vẫn chưa truy được tung tích sao?”
Giáo sư Hoàng, người phụ trách tìm kiếm, lắc đầu: “Chỉ có thể xác định được phạm vi đại khái, là ở miền Nam Hoa Hạ, gần tỉnh H.”
“Đến thành phố nào mà các người cũng không xác định được à?”
“Dao động linh năng chỉ diễn ra trong chớp mắt, chúng ta chỉ đang truy vết sau đó, sao mà dễ được!”
“Còn chậm nữa là bị Học Viện Bí Thẻ và Học Viện Huyễn Thẻ cướp người mất!”
“Chúng tôi đã cố hết sức rồi, nếu giỏi thì tự làm đi!”
“Nếu tôi có 'Thẻ Tìm Kiếm' thì…”
“Không có thì im miệng lại!”
Nhìn từ xa, hai người như sắp cãi nhau đến nơi, Dương Hoài Chu giơ tay ra hiệu ngăn lại:“Đã xác định là ở trong lãnh thổ Hoa Hạ, vậy thì chúng ta hoàn toàn có thể tìm được.”
Ông ngừng một chút, rồi quay sang một nữ giáo sư trung niên đang lặng lẽ ngồi một bên:“Giáo sư Lý, phiền cô liên hệ với Cục Sự vụ Đặc biệt tỉnh H, nhờ họ hỗ trợ điều tra xem gần đây có sự kiện đặc biệt nào không.”
Lý Liễm Văn khẽ gật đầu:“Được, tôi đi ngay.”
Sau khi Chuông Thiên Mệnh vang lên khắp Học Viện Linh Thẻ, họ lập tức tiến hành rà soát tất cả đệ tử của các thế gia.
Sinh viên dự bị đều đồn đoán rằng Lê Kim là người sở hữu Thẻ Thần Sao.Nhưng các giáo sư có mặt đều biết rõ tuyệt đối không thể là Lê Kim.
Bởi vì cậu đang tiến hành cảm ứng hòa hợp với một trong 12 Thẻ Chòm Sao Thẻ Thiên Bình.Một khi thành công, Lê Kim sẽ trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử sở hữu Thẻ Chòm Sao.
Tuy nhiên, so với việc Thẻ Thần Sao xuất thế, thì tin tức ấy cũng không còn quá chấn động nữa.
Thẻ mang mã số "1" còn có đến mười hai tấm.
Nhưng Thẻ Thần Sao thì chỉ có duy nhất một tấm.
Nó là tấm mang số "0", cũng là duy nhất.
Dương Hoài Chu sắc mặt nghiêm nghị.
So với tất cả mọi người có mặt, ông còn sốt ruột hơn cả trong việc tìm ra người sở hữu Thẻ Thần Sao mới này.
Không phải vì muốn tranh giành nhân tài với Học Viện Bí Thẻ hay Học Viện Huyễn Thẻ,mà là vì đang chạy đua từng giây từng phút với Hoàng Đạo Xã.
Học Viện Bí Thẻ cũng được, Học Viện Huyễn Thẻ cũng thế ,cùng lắm chỉ là muốn chiêu mộ, lôi kéo người sở hữu Thẻ Thần Sao.
Nhưng Hoàng Đạo Xã (*)…
Bọn chúng chỉ biết tận diệt không chừa một ai!
(*) Hội Hoàng Đạo mình giữ nguyên cho hay