Ninh Chúc cũng nhìn thấy sợi dây đen đã đứt, nhưng cô không dám lơ là, vẫn cố gắng gượng sức, tiếp tục trò chuyện với ba mình:“Ba, chúng ta rẽ ra ở lối xuống tiếp theo trên cao tốc, rồi tìm một tài xế lái thay về nhà nhé?”

Ninh Tuyền Nhân dịu giọng trấn an cô:“Yên tâm đi, bây giờ ba rất tỉnh táo, đảm bảo sẽ lái vững đến nhà.Hơn nữa, lối ra gần nhất chính là vào khu nội thành rồi, xuống khỏi cao tốc là đến nhà ngay thôi, không cần gọi tài xế làm gì.”

Ninh Chúc vốn không rành mấy chuyện này.

Dù sao cô mới 16 tuổi dù từng đến sân bay nhiều lần, nhưng vẫn không để tâm ghi nhớ lộ trình và các lối ra vào.

Ninh Tuyền Nhân lại nói:“Ba thấy con mệt lắm rồi, hay là ngủ một chút đi?”

Ninh Chúc lập tức gắt lên:“Không!”

Ngủ là thứ rất dễ lây lan nếu cô ngủ rồi, ba cô chắc chắn cũng sẽ buồn ngủ theo.

Ninh Chúc bèn dùng điện thoại kết nối với hệ thống giải trí trong xe, cố tình chọn một bài nhạc đúng gu của ba cô disco thập niên 80.

Bài nhạc vừa vang lên, Ninh Tuyền Nhân lập tức tỉnh táo, tinh thần phấn chấn hơn hẳn:“Hay đấy! Bài này hay!”

Ngay lúc ấy, một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao vọt ra phía trước!

Chiếc xe tải ấy khi sắp chuyển làn, không hề có dấu hiệu giảm tốc, cứ thế lao thẳng vào làn chính như không có ai xung quanh.

Ninh Chúc thấy rõ mồn một, tim cô đập thình thịch như muốn vỡ tung:“Ba!!!”

Tốc độ xe của họ lúc này là 100 km/h, với đường cao tốc thì không phải quá nhanh, nhưng gặp một chiếc xe tải tạt đầu đúng lúc thế này… quá nguy hiểm!

May mắn thay, Ninh Tuyền Nhân từ đầu đến giờ vẫn giữ tinh thần tập trung tuyệt đối.

Thực tế, ông còn phát hiện chiếc xe tải đó sớm hơn cả Ninh Chúc. Ngay khoảnh khắc trước khi Ninh Chúc lên tiếng, ông đã kịp thời đưa ra phán đoán.

Làn bên trái không có xe, ông nhanh chóng đánh tay lái sang trái,chiếc xe của họ lập tức đổi làn, gượng gạo né tránh va chạm với xe tải trong gang tấc.

Chiếc xe tải như chẳng hề hay biết, tiếp tục rồ ga lao đi.

Ninh Tuyền Nhân mặt tái mét, vội đánh xe vào làn dừng khẩn cấp bên đường.

Tay ông vẫn còn siết chặt vô-lăng, mồ hôi từng giọt to lăn từ trán xuống,ngón tay thì khẽ run không ngừng.

Quá nguy hiểm!

Nếu như Ninh Chúc không đến sân bay, nếu như ông một mình lái xe, trong buổi chiều buồn ngủ thế này, chỉ cần lơ đễnh một chút rồi đâm vào xe tải…

Hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Thật ra, chiếc xe tải chuyển làn mà không giảm tốc là có vấn đề.

Nhưng chỉ cần Ninh Tuyền Nhân giữ tinh thần tỉnh táo, thì hoàn toàn có thể tránh được tai nạn.

Xe con mà đâm vào xe tải, người lái xe con gần như chắc chắn mất mạng.

Cho dù lỗi thuộc về xe tải thì sao chứ?

Mạng sống của mình cũng chẳng còn nữa!

Một lúc lâu sau, Ninh Tuyền Nhân mới bình tĩnh lại, tim đập bình ổn trở lại.Ông quay đầu nhìn Ninh Chúc, ánh mắt đầy kinh ngạc:“Giấc mơ của con…”Dù Ninh Chúc đã kể cho ông nghe như vậy, lúc ấy ông chủ yếu là vì thương con, chứ thật sự không hề coi trọng lời nói về “giấc mơ” đó.

Nhưng…Chính những lời Ninh Chúc nói đã nhắc nhở ông kịp thời.

Tiểu Chúc đang ở trên xe, nên dù thế nào ông cũng phải giữ tinh thần tỉnh táo.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Ông tuyệt đối sẽ không lấy an toàn của con gái ra đùa giỡn!

Ninh Chúc ngất đi.

Cô thật sự không thể gắng gượng thêm nữa.

Cơn mệt mỏi như sóng lớn ào đến, trong chớp mắt đã nhấn chìm toàn bộ ý thức của cô.

Khi tỉnh lại, Ninh Chúc phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.Tư duy trong đầu cô từ từ hợp lại, vừa mở mắt đã lo lắng bật thốt:“Ba!”

Cô lại ngủ mất tiêu rồi!

Ba đã về nhà chưa?

Ba có an toàn không?

Một giọng nói già nua vang lên:“Yên tâm đi, cô đã thay đổi nhân quả rồi. Ba cô sẽ không còn nguy hiểm nữa.”

Ninh Chúc quay đầu, nhìn thấy con mèo trắng tròn xoe, đang vẫy đôi cánh nhỏ, lơ lửng giữa không trung.

Con mèo trắng này trông cực kỳ mềm mại dễ thương, nhưng giọng nói lại mang theo vẻ già nua và tang thương.

Có gì đó không đúng…

Đây thật sự là một con mèo sao?

Từ lúc nhặt được tấm thẻ, Ninh Chúc vẫn luôn chạy đôn chạy đáo, chưa từng có thời gian nhìn kỹ nó.

Không nói đến đôi cánh, chỉ riêng cơ thể của con mèo trắng này…

Ừm, nhìn kỹ thì trông cũng khá giống… sư tử?

Chỉ là… sư tử có thể tròn vo thế này sao?

Còn nữa,trên đầu con mèo, dường như còn có hai cái nhô lên như sừng nhỏ.Chẳng lẽ là… sừng?

Ninh Chúc ngồi dậy khỏi giường.

Cô đã về đến nhà, đây là phòng ngủ của cô, mọi đồ đạc quen thuộc khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Lúc này cô mới có tâm trạng để hỏi:“Cậu là ai?”

Con mèo trắng liếc nhìn bên cạnh cô.

Ở đó đặt một tấm thẻ trắng muốt, chất liệu mỏng nhẹ, mềm dẻo, khi cầm lên lạnh như tuyết, nhưng lại có cảm giác cứng hơn cả kim cương.

Ninh Chúc cầm tấm thẻ lên, rồi lại nhìn về phía con mèo trắng.

Con mèo trắng mở miệng:“Ta tên là Bạch Trạch.”

Ninh Chúc kinh ngạc:“Thần thú Bạch Trạch?!”

Bạch Trạch đảo mắt:“Không có thần thú gì hết, ta là Linh Thẻ.”

“Linh Thẻ?” Ninh Chúc lại nhìn về tấm thẻ trong tay, rồi hỏi:“Là linh hồn của của tấm thẻ này?”

Bạch Trạch:“Chứ không thì sao.” Nó lại liếc mắt lần nữa.

Mèo thì dễ thương, nhưng tính khí thì cực kỳ tệ.

Ninh Chúc cũng chẳng phải người dễ chịu gì, lập tức tỏ thái độ không vui.

Cô trở mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạch Trạch: “……”

Một lúc sau, nó lại mở miệng:“Cô không tò mò à?”

Ninh Chúc chui đầu vào chăn.

Bạch Trạch: “……”

Nó nhớ ra Ninh Chúc mới chỉ mười sáu tuổi, bé tới mức có thể làm chắt của chắt của nó rồi, bèn cố nhẫn nhịn, kiên nhẫn nói:“Cô không muốn biết mình vừa sở hữu thứ gì, vừa sử dụng cái gì sao?”

Ninh Chúc rất muốn biết, vô cùng muốn biết.

Nhưng mà… cô không muốn hỏi.

Bạch Trạch phát cáu:“Đồ không có lương tâm! Nếu không có Thẻ Thần Sao, cô có thể cứu được ba cô sao?!”

Câu này có hiệu quả.

Chăn của Ninh Chúc khẽ động, cô thò mắt ra ngoài nói:“Cảm ơn.”

Bạch Trạch hếch cằm lên, kiêu căng hừ lạnh một tiếng.

Ninh Chúc:“Tôi cảm ơn Thẻ Thần Sao, chứ không phải cậu.”

Bạch Trạch:“Ta…”

“Cậu chỉ là linh hồn của thẻ, không phải là Thẻ Thần Sao!”

“Cô…”

“Nếu là cậu giúp tôi thật, cậu đã nói ‘Nếu không có ta thì cô có cứu được ba cô không?’ rồi!”

Bạch Trạch nghẹn lời.

Ninh Chúc thấy hả hê, cô nhìn tấm thẻ trong tay rồi lại nhìn về phía mèo trắng tròn vo, nói thêm:“Hơn nữa, tôi cũng giúp cậu rồi đấy.”Cô đang nói đến việc đuổi chó hoang giúp nó.

Bạch Trạch lập tức phản bác:“Ta mà lại sợ một con chó hoang sao?!”

Ninh Chúc: “Vậy sao cậu không chạy?”

Bạch Trạch:“Ta là linh hồn của thẻ, thẻ ở đâu thì ta ở đó.”

Ninh Chúc:“Thế thì xong rồi còn gì? Nếu tôi không đuổi chó đi, cậu đã bị nó gặm đi rồi còn gì!”

Bạch Trạch lại nghẹn họng, một lúc sau mới nghiến răng nói:“Miệng lưỡi sắc bén!”

Ninh Chúc bình thản nói:“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Bạch Trạch: “……”

Thôi bỏ đi,bỏ đi.Một đứa nhóc ngốc nghếch mới có 16 tuổi, so đo với nó làm gì cho mệt!

Bạch Trạch ho khẽ một tiếng, rồi nói:“Tóm lại, cô đã được Thẻ Thần Sao chọn làm chủ nhân rồi.”

Ninh Chúc thấy nó bắt đầu nói chuyện đàng hoàng thì cũng nghiêm túc lại, hỏi “Thẻ Thần Sao là gì?”

Bạch Trạch lại muốn trợn trắng mắt, nhưng nghĩ đến tính khí thối của con bé này, cuối cùng cũng nhịn xuống, nói:“Là thẻ thần mạnh nhất trong lịch sử, không có cái thứ hai.”

Ninh Chúc:“Nghe không hiểu.”

Cô ngồi dậy, mái tóc vốn đã bông xù sẵn, lại chui vào chăn cọ qua cọ lại, giờ đây rối như tổ quạ.Cộng thêm vẻ mặt ngơ ngác, bỗng chốc lại rất giống một thiếu nữ mười sáu tuổi đáng yêu, vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch.

Tâm trạng Bạch Trạch tốt lên chút, bèn kiên nhẫn giải thích:“Thế giới này có một nhóm người chuyên chế tạo và sử dụng các loại thẻ bài.Họ chia thành ba hệ phái:Linh Thẻ Sư ở đại lục Hoa Hạ,Bí Thẻ Sư ở châu Âu,Huyễn Thẻ Sư ở châu Mỹ…”

Giọng mèo tuy già nua nhưng rõ ràng, rành mạch.Ninh Chúc chăm chú lắng nghe, giống hệt một học sinh ngoan đang nghe giảng.

Điều này làm Bạch Trạch rất hài lòng, nó nói kỹ hơn:“Không phải ai cũng có thể trở thành Thẻ Sư… Trước hết phải có năng lực cảm nhận mạnh mẽ.Ví dụ, cô có thể thấy ta, nhưng ba cô thì không…Thậm chí nhiều Thẻ Sư cũng chưa chắc thấy được ta, vì Linh hồn của thẻ là tồn tại rất hiếm hoi,mà ta lại là người mạnh nhất trong số đó…”

Bạch Trạch càng nói càng đắc ý, trông có vẻ sắp sửa lảm nhảm tám trăm chữ tự khen mình.

Ninh Chúc lại bắt được trọng điểm:“Vậy con chó hoang đó có năng lực cảm nhận rất mạnh à?”

Rõ ràng chó cũng nhìn thấy nó, thậm chí còn định ăn nó.

Bạch Trạch xì một tiếng:“Con chó hoang đó chỉ nhìn thấy tấm thẻ thôi!”

Ninh Chúc hiểu ra.

Tấm thẻ trắng như tuyết, trông như một miếng bánh lạnh mát, có khi chó tưởng là đồ ăn nên muốn liếm một cái.

Bạch Trạch không muốn nhắc tới chuyện mình suýt bị chó bắt nạt, bèn vội vàng chuyển chủ đề:“Cảm nhận được cũng chưa đủ đâu.Thẻ Thần Sao không phải ai cũng sở hữu được.Cô trước hết kích hoạt được [Dự Đoán Tương Lai], sau đó lại kích hoạt [Thay Đổi Nhân Quả],vì vậy mới được Thẻ Thần Sao chọn làm chủ.”

Ninh Chúc nhớ lại quá trình mình trải qua, vẫn thấy khó tin:“Dự đoán tương lai… Thay đổi nhân quả sao…”

Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Trạch, hỏi: "Tại sao tôi lại có thể kích hoạt được?”

Bạch Trạch chịu không nổi nữa, trợn mắt “Ta sao mà biết được?!”

Ninh Chúc ngạc nhiên:“Cậu lại không biết?”

Bạch Trạch tức giận:“Ta chỉ là Linh hồn của thẻ nếu ta biết thì ta đã là chủ nhân của Thẻ Thần Sao rồi!”

Ninh Chúc tung ra câu hỏi linh hồn:“Vậy cậu cái Linh hồn của thẻ này có tác dụng gì ?”

Bạch Trạch: “……”

Thấy mèo béo trắng sắp nổi cáu.

Ninh Chúc cũng nhận ra mình vừa chọt đúng điểm đau người ta, vội vàng vuốt lông an ủi:“Khụ, sự tồn tại là có lý do cả.Nhất định cậu rất hữu dụng.”

Bạch Trạch chẳng thấy được an ủi chút nào, vẫn giữ nguyên gương mặt chảnh chọe kiểu mèo, nói:“Cô có thể nói chuyện đàng hoàng được không!”

Ninh Chúc:“Có thể! Cậu nói đi!”

Bạch Trạch lười bay nữa rồi vỗ cánh mệt lắm, biết không?!

Nó “phịch” một tiếng rơi xuống giường mềm mại, nằm duỗi người lười biếng, nói: “Tóm lại, cô cảm nhận mạnh, niềm tin kiên định,lại vì cứu người thân mà kích hoạt kỹ năng của Thẻ Thần Sao…Ừm, thật ra chỉ cần kích hoạt một lần đã được xem là được nhận chủ rồi,cô kích hoạt được tận hai lần… thì đúng là thiên phú dị bẩm.”

Bạch Trạch nói vậy, nhưng Ninh Chúc lại không thấy thực tế lắm.

“Gì mà thiên phú dị bẩm chứ?”

Cô cũng chẳng cảm thấy mình đã làm gì ghê gớm chẳng qua vô tình nhặt được thẻ, nhìn thấy tương lai, rồi tránh được tai nạn xe cho ba mình.

Ninh Chúc lại hỏi:“Sao trước giờ tôi chưa từng nghe đến nghề Thẻ Sư vậy?”

Bạch Trạch không nhịn được chọc:“Là vì cô vô tri.”

Ninh Chúc: “……”

Cô chịu hết nổi, không cần nhẫn nhịn gì nữa, liền chộp lấy mèo trắng, vò đầu nó một trận như gãi ngứa!

Bạch Trạch hoảng sợ: “Cô cô cô… to gan! Vô lễ!”

Ninh Chúc cảm thấy tay sờ rất sướng, thậm chí còn kéo nhẹ tai nó.

Bạch Trạch hét lên:“Buông, buông…”

Nó vốn định hét:“Làm càn!!”Nhưng cuối cùng lại phải quỳ gối trước thế lực tà ác, kêu:“Buông tay a a a!!”

Ninh Chúc vui vẻ cực kỳ, thấy không cần chấp nhặt với một con mèo kiêu căng làm gì, nên bình tĩnh trở lại:“Được rồi, nói tiếp đi chuyện về Thẻ Sư ấy.”

Bạch Trạch chật vật chui khỏi ma trảo, vội vàng liếm lông chỉnh lại bộ dạng, giọng nói run rẩy vì tức:“Ba hệ chính phái thì có ba học viện tương ứng.Khu vực Hoa Hạ có Học Viện Linh Thẻ,cô nhất định đủ điều kiện nhập học,tự mình tìm hiểu đi!”

Nó không muốn nói chuyện với con người kia nữa.

Cái lực cảm nhận của nhỏ này rốt cuộc mạnh cỡ nào chứ?

Thậm chí còn sờ được nó thật sự!

Bộ lông sạch sẽ, tinh khiết của nó!!!

Xong rồi, không cứu vãn nổi nữa!!

Cốc cốc cốc —

Tiếng gõ cửa vang lên.

Tiếp đó là giọng của Ninh Tuyền Nhân:“Tiểu Chúc, con tỉnh chưa? Ba mẹ vào được không?”

Ninh Chúc căng người, vội lấy chăn trùm lên đầu Bạch Trạch:“Con tỉnh rồi ạ!”

Bạch Trạch hét lên:“Họ không nhìn thấy ta đâu!”

Ninh Chúc:“…À đúng ha, quên mất.”

Nhưng cũng không kịp mở chăn nữa rồi, Ninh Tuyền Nhân và Miêu Vân đã bước vào.

Ninh Chúc lập tức nhận ra, mẹ cô có vẻ còn lo lắng hơn ban nãy nữa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play