Khi tiếng chuông vang dội khắp Học Viện Linh Thẻ, Lê Nhạc Dương đang mải nghiên cứu thẻ bài mới của mình.
Tiếng chuông này quá lớn, khiến toàn bộ học viện rung chuyển, ngay cả các học sinh dự bị cũng bị kinh động.
Lê Nhạc Dương không còn tâm trí nghiên cứu thẻ mới nữa, lập tức quay sang hỏi bạn bên cạnh:“Có chuyện gì vậy?”
Cậu bạn cũng khá bối rối, cuối cùng là giáo viên giám sát bên cạnh lên tiếng, giọng không thể tin nổi:“Thẻ Thần Sao… đã chọn chủ.”
Vừa nghe sáu chữ ấy, cả lớp liền đồng loạt hít sâu một hơi.
Hiện tại vẫn đang là kỳ nghỉ hè, những người còn ở lại Học Viện Linh Thẻ ngoài các học sinh khóa trên, chính là nhóm học sinh dự bị đến từ các gia tộc lớn.
Lê Nhạc Dương chỉ là một nhánh phụ trong nhánh phụ của gia tộc họ Lê.
Nhờ mẹ của cậu đang làm việc tại Học Viện Linh Thẻ nên cậu mới có cơ hội lấy được suất học dự bị quý giá này.
Lúc này, một cô gái kiêu ngạo cất tiếng hỏi:“Là Lê Kim sao ạ?”
Lê Nhạc Dương vội sửa lại:“Phải gọi là học trưởng Lê Kim!”
Cô gái trừng mắt nhìn cậu, nhưng sau khi nhận thấy ánh mắt của giáo sư giám sát đang hướng về mình, cô đành ngoan ngoãn bổ sung một câu:“Thưa giáo sư Tôn, là học trưởng Lê Kim đã nắm giữ Thẻ Thần Sao ạ?”
Mọi người có mặt tại hiện trường đều vô cùng tò mò.
Từng người một vểnh tai lắng nghe.
Tôn Minh Nhiên thực ra cũng không rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng trước mặt đám học sinh ranh con này thì không thể tỏ ra mơ hồ được, bèn nói một câu mơ hồ:“Chắc là vậy.”
Lê Kim là học sinh có thiên phú cao nhất của Học Viện Linh Thẻ trong gần một trăm năm trở lại đây.
Tuy mới chỉ là sinh viên năm hai, nhưng đã đè bẹp vô số các thẻ sư cao cấp.
Thẻ Thần Sao hiện thế, sẽ chọn chủ nhân sáng suốt và mạnh mẽ để nhận chủ.
Mà Lê Kim, không nghi ngờ gì chính là ứng cử viên sáng giá nhất.
Cô gái kiêu ngạo kia hừ lạnh một tiếng.
Lê Nhạc Dương vui vẻ khen ngợi:“Giỏi quá đi mất!”
Một người bên cạnh trêu chọc:“Cùng là người họ Lê, sao khoảng cách lại xa thế nhỉ?”
Lê Kim thì xuất chúng
Lê Nhạc Dương lại tư chất bình thường.
Hai người đặt cạnh nhau, sự tương phản quả thật quá khắc nghiệt.
Nhưng Lê Nhạc Dương không thèm để tâm, lập tức phản pháo:“Liên quan gì đến cậu!”
“Cậu…”
“Tôi làm sao? Tôi yếu thì sao? Có giỏi thì ra đấu với tôi trong đấu trường đi!”
“Khỉ thật, hôm nay ông phải phá nát mấy cái thẻ rác của cậu!”
“Ông đây thì khác, ông đây muốn bẻ gãy chân chó của mày!”
Tôn Minh Nhiên vung cổ tay lên, một tấm “Thẻ Định Thân” (*) bay ra, lập tức khiến hai cậu học sinh đang cãi nhau đỏ mặt tía tai đứng im như tượng.Ông bóp trán, thở dài nói:“Học sinh năm nhất không được đánh nhau riêng. Phạt đứng nửa tiếng.”
(*) Thẻ Định Thân: đứng yên một chỗ
Hai người kia dù vẫn còn hung hăng trừng mắt lườm nhau, nhưng thân thể thì không nhúc nhích nổi chút nào.
Tôn Minh Nhiên lại liếc nhìn chiếc chuông đồng ngoài kia, rõ ràng tâm trí đã không còn để ở đây.
Thẻ Thần Sao vốn đã định sẵn sẽ xuất thế.
Nhưng khi nó thực sự xuất hiện rồi, lại khiến người ta cảm thấy bất an sâu sắc.
Cuộc tàn sát đẫm máu một trăm năm trước, đến giờ vẫn khiến người đời kinh hồn bạt vía.
Và Thẻ Thần Sao chính là một trong những ngòi nổ quan trọng gây ra trận đại họa năm xưa.
Có học sinh không nhịn được, tò mò hỏi:“Giáo sư, sao chắc chắn là Thẻ Thần Sao nhận chủ ạ?”
Dù xuất thân từ các thế gia, nhưng không phải ai cũng hiểu rõ những chuyện này.
Lê Nhạc Dương dù đang bị định thân, nhưng miệng vẫn hoạt động tốt, lập tức giành trả lời:“Chuông Thiên Mệnh vang lên nghĩa là có người đã kích hoạt ‘Thần Kỹ’!”
Giáo sư Tôn Minh Nhiên gật đầu:“Đúng vậy.”
Học sinh kia lại hỏi tiếp:“Nhưng mà… mười hai thẻ chòm sao cũng có ‘Thần Kỹ’ mà?”
Lê Nhạc Dương vội vàng tiếp lời:“‘Thần Kỹ’ đó không giống ‘Thần Kỹ’ này! Dù chòm sao có thần đến mấy, cũng không thể làm được chuyện nghịch thiên cải mệnh!”
Tôn Minh Nhiên nhìn đám tân sinh viên còn ngơ ngác, dứt khoát giải thích rõ ràng hơn “Nói chính xác thì, Chuông Thiên Mệnh sẽ nhận biết những năng lực thần cấp có liên quan tới ‘thời gian’, ‘không gian’, ‘vận mệnh’, ‘nhân quả’…”
Cả lớp học sinh nghe mà tâm thần dao động, tưởng như mở ra một thế giới hoàn toàn mới:“Thật sự có loại năng lực đó sao…”
Lê Nhạc Dương lập tức phụ họa:“Tất nhiên là có rồi! Học Viện Bí Thẻ có [Dự Đoán Tương Lai],Học Viện Huyễn Thẻ có [Biến Giấc Mơ Thành Sự Thật],Còn Học Viện Linh Thẻ của chúng ta thì có [Chuyển Đổi Vận Mệnh] .Tất cả đều là năng lực thần cấp!”
Tôn Minh Nhiên gật đầu, rồi hỏi Lê Nhạc Dương:“Vậy em có biết những năng lực thần cấp này được kích hoạt như thế nào không?”
Lê Nhạc Dương lập tức đáp liền:“Đó là kỹ năng tổ hợp từ thẻ chòm sao, phải kích hoạt đồng thời hai thẻ chòm sao, mới có xác suất thi triển được.”
Tôn Minh Nhiên gật đầu tán thưởng:“Chính xác.”
Cậu học sinh muốn đánh nhau với Lê Nhạc Dương lúc trước, lại lẩm bẩm giễu cợt:“Có gì hay ho đâu, chẳng qua là có mẹ làm quản thư viện thôi mà.”
Lê Nhạc Dương trừng mắt lườm thẳng.
Cậu kia cũng không chịu lép vế, ngẩng đầu trừng lại.
Thấy hai người lại sắp khẩu chiến, Tôn Minh Nhiên không nói nhiều, lập tức ném ra thêm một lá [Thẻ Cấm Ngôn] .
Đám học sinh vẫn còn tò mò, có người hỏi tiếp:“Giáo sư, vậy Thẻ Thần Sao thì sao? Làm thế nào để kích hoạt năng lực siêu thần cấp đó?”
Tôn Minh Nhiên thở dài, giọng mang theo vẻ lo lắng sâu sắc:“Đây chính là điểm đặc biệt của Thẻ Thần Sao.Thẻ 12 Chòm Sao phải kết hợp lại mới có xác suất thi triển được năng lực cấp độ thần còn Thẻ Thần Sao có thể thi triển trực tiếp,chỉ cần chủ nhân có đủ ý chí mạnh mẽ.”
Mà Thẻ 12 Chòm Sao vốn đã là thẻ thần cực kỳ hiếm có.
Ba học viện lớn cũng mỗi nơi chỉ nắm giữ được hai lá.
Thế nhưng, so với Thẻ Thần Sao.Thẻ 12 Chòm Sao chẳng đáng là gì.
Keng!
Tiếng Chuông Thiên Mệnh lại một lần nữa vang lên khắp học viện!
Tôn Minh Nhiên lập tức ngẩng đầu, ánh mắt không giấu nổi sự kinh hoàng.
Lê Nhạc Dương đang bị định thân và cấm ngôn mắt trợn to như chuông đồng, biểu cảm như thể sắp nổ tung vì không được lên tiếng.
Tôn Minh Nhiên lẩm bẩm:“Lại nữa rồi…. Chẳng lẽ lại có thêm một lần thi triển ‘Thần Kỹ’?”
Chuông Thiên Mệnh, thứ mười mấy năm qua chưa từng vang lên dù chỉ một lần
Vậy mà hôm nay, đã vang lên lần thứ hai!
Ninh Chúc tay trái nắm chặt Ninh Tuyền Nhân, tay phải siết lấy tấm thẻ trắng như tuyết.
Cô vừa ra khỏi sân bay, dưới ánh nắng chói chang liền cảm thấy một cơn choáng váng ập đến.
Ninh Chúc mệt đến mức thở thôi cũng thấy kiệt sức.
Nhưng cô vẫn cố gắng gượng dậy tinh thần, bước thẳng về phía bãi đậu xe.
Ninh Tuyền Nhân càng lúc càng nhận ra con gái có điều bất thường, liền nói:“Tiểu Chúc, sắc mặt con không ổn chút nào. Nếu thấy không khỏe, nhất định phải nói với ba. Ba sẽ không đi họp nữa, chúng ta đến bệnh viện ngay…”
Ninh Chúc không nói một lời, ngoan cố kéo ông đi, giữa cái nóng gần 40 độ C, trong trạng thái gần như kiệt sức, cô gồng mình bước từng bước về phía bãi đậu xe.
Cô không còn chút sức lực nào để mở miệng, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
“Sợi dây nhân quả, đứt rồi lại nối.”
Sợi dây đó buộc chặt trên người ba cô, chỉ khi tìm ra “nhân”, mới có thể chém đứt, và chỉ khi chém đứt “nhân”, mới có thể thay đổi “quả”.
Ninh Chúc rất rõ ràng “quả” là gì. Ba cô sẽ bị tai nạn xe.
Ninh Chúc cũng nhìn thấy sợi dây đó, và việc cô cần làm bây giờ là tìm ra “nguyên nhân”.
“Nhân” là gì?
Xe ba có bị trục trặc không?
Hay còn nguyên nhân nào khác?
Trong cơn choáng váng, Ninh Chúc lê bước đến bãi đậu xe, cuối cùng đã nhìn thấy chiếc xe của ba mình.
Đó là một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen bóng, thiết kế ngoại hình trang nhã, thân xe có đường nét mượt mà, dưới ánh mặt trời, màu đen trầm mặc cũng trở nên vô cùng nổi bật.
Trạng thái của Ninh Chúc quá bất thường, đến mức Ninh Tuyền Nhân cũng không dám nói nhiều.Ninh Chúc chăm chú nhìn vào ngực của ông, dõi theo sợi dây đen mờ mờ ảo ảo kéo dài ra.
Sợi dây đen xuyên qua chiếc xe, nhưng không dừng lại ở đó.
“Nguyên nhân” không nằm ở chiếc xe?
Ninh Chúc vẫn chưa yên tâm, liền hỏi:“Ba, dạo gần đây ba có mang xe đi bảo dưỡng không?”
Ninh Tuyền Nhân đáp:“Tuần trước mới đi bảo dưỡng.”
Ninh Chúc lại hỏi:“Tình trạng xe thế nào?”
Ninh Tuyền Nhân trả lời:“Rất tốt, không có vấn đề gì cả.”
Ninh Chúc ngẫm nghĩ rồi lại hỏi:“Ba à, con không rành về xe… Nếu như phanh hay gì đó có trục trặc, xe có cảnh báo không ạ?”
Ninh Tuyền Nhân nói:“Tất nhiên. Dù chỉ là áp suất lốp không ổn, trên bảng điều khiển cũng sẽ hiện cảnh báo.”
Ninh Chúc im lặng.
Ninh Tuyền Nhân thăm dò mở lời:“Tiểu Chúc, con đang lo lắng điều gì vậy?”
Ninh Chúc lúc này đã kiệt sức đến cực điểm, cảm giác như toàn bộ sức lực đều bị rút cạn, mỗi hơi thở cũng khó khăn.Cô gắng gượng tới giờ, tất cả là vì hình ảnh ba mình nằm lạnh lẽo trong bệnh viện, vẫn còn in hằn trong tâm trí.
“Ba, chúng ta lên xe đi.” Ninh Chúc cảm thấy xe có lẽ không phải vấn đề , vì sợi dây ấy vẫn đang kéo dài về phía trước.Cô chỉ có thể tiếp tục lần theo nó.
Ninh Tuyền Nhân lập tức mở cửa sau cho cô.
Nhưng Ninh Chúc lắc đầu: “Con ngồi ghế phụ.”
Ninh Tuyền Nhân thấy cô mệt mỏi như vậy, không dám ép thêm gì, liền nhanh chóng mở cửa ghế trước:“Ba mở điều hòa rồi, trong xe có nước, con nghỉ ngơi một chút đi, đừng để bị say nắng.”
Sau khi hai ba con vào xe, Ninh Chúc vẫn mệt rã rời như cũ.
Cô dán mắt nhìn chằm chằm vào sợi dây đen, chỉ thấy nó kéo dài từ lồng ngực ba cô, xuyên qua cửa kính xe, vươn xa như một sợi chỉ dẫn đường, kéo dài về phía xa xăm.
Không phải do chiếc xe…
Vậy thì… là do người?
Bị đâm à?
Ninh Chúc uống một ngụm nước khoáng, cố gắng vực dậy tinh thần, rồi nói:“Ba, nhớ lái xe cẩn thận nhé.”
Ninh Tuyền Nhân nuốt khan, đáp:“Ừ, được rồi.”
Ninh Tuyền Nhân nào còn tâm trạng đi họp nữa?
Ông chỉ muốn đưa con gái đi bệnh viện ngay.
“Con bé này rốt cuộc làm sao vậy…?”
Nỗi lo như thiêu đốt lòng ông.
Ninh Chúc ngồi trong xe mà toàn thân căng cứng như đang cưỡi ngựa.
Cô thậm chí không dám chớp mắt, chỉ dán mắt vào sợi dây đen kia, như sợi chỉ sinh tử dẫn lối.
Chiếc xe rời bãi đỗ.
Chiếc xe lên đường trên cao.
Chiếc xe chạy vào đường chính.
Chiếc xe đi vào cao tốc.
Trên cao tốc không nhiều xe, họ chạy rất đều và ổn định.
“Ba!” Ninh Chúc đột nhiên gọi to.
Ninh Tuyền Nhân lập tức hoàn hồn:“A… Sao vậy con?”
Ninh Chúc hỏi:“Tối qua ba ngủ được bao lâu?”
Ninh Tuyền Nhân: “…”
Ninh Chúc lo lắng:“Ba lại thức khuya nữa hả!”
Ninh Tuyền Nhân cười gượng:“Có vài việc phải làm gấp, ba ngủ muộn một chút… Nhưng có tranh thủ ngủ trên máy bay rồi.”
Tim Ninh Chúc trĩu xuống, càng lúc càng nặng nề.
Cô hiểu rồi.
“Nguyên nhân” nằm ở chính ba cô.
Không phải do xe hỏng, cũng không phải do bị đâm
Mà là vì ba cô lái xe trong tình trạng mệt mỏi, dẫn đến tai nạn.
Với “nhân” như thế này…
Cô phải làm gì để tránh được “quả”?
Phải làm sao mới chặt đứt sợi dây này?
Ninh Chúc nhắm mắt lại, một cơn buồn ngủ như sóng thần ập đến, khiến cô gần như không trụ nổi.
Con mèo trắng ngồi ngay trên bảng điều khiển trước ghế phụ, như một quả cầu trắng làm đồ trang trí.
Nó nhìn Ninh Chúc, trong lòng nghĩ:“Tiếc thật…”
Đầu tiên là [Dự Đoán Tương Lai], rồi lại [Thay Đổi Nhân Quả].
Hai loại năng lực thần cấp như thế này
Đừng nói một cô bé mười sáu tuổi,ngay cả hiệu trưởng Học Viện Linh Thẻ, với lượng linh lực dồi dào, cũng chưa chắc chịu nổi.
Ninh Chúc đột nhiên lên tiếng:“Ba, con mơ thấy một giấc mơ… Trong mơ, ba lái xe từ sân bay về công ty, vì quá mệt nên gây tai nạn.”
Tay Ninh Tuyền Nhân đang nắm vô-lăng khẽ siết lại, ông vội nói:“Ra là vậy… Ba cứ thắc mắc sao con lại kỳ lạ như vậy… Yên tâm đi, ba không sao đâu.Tối qua ba ngủ được bốn tiếng, trên máy bay còn ngủ bù được thêm, đâu đến mức…”
Không đợi ông nói hết, Ninh Chúc lại tiếp “Trong mơ, con không có trên xe… Con chỉ thấy ba trong bệnh viện, ba lúc đó đã ngừng thở…Mẹ khóc thảm thiết lắm… Con không thể tin được… Con khóc mãi, khóc đến khi tỉnh giấc.”
Ninh Tuyền Nhân há miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Giọng Ninh Chúc lạc đi, gần như muốn khóc.Ông tưởng tượng ra cảnh tượng đó, tim như bị dao cắt.
Ninh Chúc hít sâu một hơi, giọng tuy nghèn nghẹn nhưng lại có chút sáng rõ:“Nhưng bây giờ con đang ngồi trong xe, khác với trong giấc mơ rồi…Nên chúng ta… sẽ không bị tai nạn nữa, đúng không?”
Cô đặc biệt nhấn mạnh chữ “chúng ta”.
Ninh Tuyền Nhân bỗng rùng mình, trên trán rịn mồ hôi lạnh.“Đừng nói bậy! Ba lái xe vững lắm!”
Ngay khoảnh khắc ấy, Ninh Tuyền Nhân người mệt mỏi lập tức tỉnh táo hẳn.
Vì con gái đang ở trên xe . Ông nhất định phải lái xe thật an toàn.
Con mèo trắng đang lim dim bỗng mở mắt,lần nữa nhìn cô thiếu nữ mới mười sáu tuổi này.
“Dây” đứt rồi.
Cô đã thay đổi ‘quả’.