Lớp học thêm của Ninh Chúc nằm trong trung tâm thành phố, từ đây ra sân bay ít nhất mất một tiếng.
Một tiếng này thật quá dài!
Cô nhắm mắt, hồi tưởng lại cái gọi là “lời tiên tri” mà mình đã thấy trước đó.
2 giờ 30 — Cô rời khỏi lớp học thêm, sau đó vào cửa hàng tiện lợi, ăn chút gì đó rồi chơi game đến tận 5 giờ.
5 giờ — Cô gọi xe về nhà, đường rất tắc, đến 5 giờ 20 vẫn chưa về đến nơi.
5 giờ 20 — Mẹ gọi điện, nói rằng ba bị tai nạn giao thông.
5 giờ 40 — Cô tới Bệnh viện Z lớn, gặp ba trong phòng bệnh.
Thời gian rất rõ ràng.
Tai nạn xảy ra trong khoảng 2 giờ 30 đến 5 giờ 20.
Lão Ninh đã đến thành phố S hai ngày trước, vốn dự định ngày mai mới về, chắc là xong việc sớm nên quay lại hôm nay.
Vậy thì câu trả lời đã rõ ràng:Lão Ninh xảy ra tai nạn trên đường từ sân bay về nhà!
Ninh Chúc theo thói quen cắn móng tay, trong xe có điều hòa nhưng trán cô vẫn rịn mồ hôi.
Chỉ cần không đi xe, là có thể tránh được tai nạn.
Nếu không đi xe…
Có thể đi tàu điện ngầm!
Ninh Chúc thở phào nhẹ nhõm, lại nhắn tin Wechat cho ba: “Con đang trên đường, ba nhất định phải chờ con!”
Lão Ninh trả lời rất nhanh: “Được được được.”
Ninh Chúc quay đầu nhìn chú mèo mập trắng bên cạnh.
Nó đã thu đôi cánh nhỏ lại, nghiêm túc ngồi trên ghế sau. Tiếc là thân thể quá tròn, chân quá ngắn, vẻ nghiêm nghị lại thành ra buồn cười.
Ninh Chúc không thể cười nổi, định nói gì đó với nó, nhưng lại sợ bị tài xế tưởng là có vấn đề thần kinh.
Mèo trắng phát hiện ánh mắt cô, uể oải quay đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó lại quay đi, ánh mắt cao ngạo.
Ninh Chúc: “…”
Ra vẻ cái gì chứ.
Cũng chỉ là con mèo từng bị chó hoang đuổi chạy khắp nơi thôi!
Lúc Ninh Chúc xuống xe, tài xế gọi: “Cô gái nhỏ, cái thẻ trên ghế sau là của cháu đúng không?”
Ninh Chúc chớp mắt, cô thấy là con mèo, còn tài xế lại thấy là một tấm thẻ.
Quả nhiên con mèo này rất kỳ quái.
Ninh Chúc đáp: “Vâng, là của cháu.”
Cô nhìn mèo trắng, mèo trắng cũng nhìn cô.
Ninh Chúc không muốn tốn thời gian, vươn tay ôm lấy nó.
Mèo trắng trơn tuột thoát khỏi tay cô, chui tọt vào túi quần jean.
Túi quần jean của Ninh Chúc khá chật, sau khi mèo trắng chui vào chỉ còn lại vệt viền mờ của một tấm thẻ.
Đúng là thẻ thật!
Nhìn vật kỳ lạ này, trong lòng Ninh Chúc càng thêm chắc chắn.
Cả mèo cũng biến thành thẻ, lời tiên tri kia rất có khả năng là thật.
Cô nhất định phải cứu ba!
Tại Starbucks, Ninh Tuyền Nhân đang chờ cô.
Ninh Chúc vừa bước vào đã thấy ông.
Ninh Tuyền Nhân mặc áo polo trắng, quần dài màu be có thương hiệu, đang ngồi trên ghế sofa gần cửa sổ gọi điện thoại.
Vừa thấy Ninh Chúc, ông lập tức cúp máy, đứng dậy nói: “Ngoài trời nóng lắm nhỉ, ba đã gọi món mà con hay uống… gì nhỉ, ‘Frapp’ gì đó.”
Ninh Chúc thấy ấm lòng, sửa lại: “Là Frappuccino ạ.”
Ninh Tuyền Nhân: “À đúng rồi, Frappuccino.”
Ninh Chúc thấy ba vẫn bình an vô sự, trái tim lo lắng suốt dọc đường của cô cuối cùng cũng bình ổn lại đôi chút.
Cô cầm cốc đồ uống, nhưng không có tâm trạng uống. Sau khi hai người rời khỏi Starbucks, Ninh Chúc hỏi Ninh Tuyền Nhân:“Ba, lát nữa ba về nhà bằng gì?”
Ninh Tuyền Nhân: “Ba phải tới công ty, có cuộc họp đang chờ.”
Ninh Chúc lại hỏi “Chú Lý đến đón ba à?”
Ninh Tuyền Nhân lắc đầu nói “Không, ba tự lái xe.”
Trái tim Ninh Chúc lập tức thắt lại.
Dù có tài xế, nhưng Ninh Tuyền Nhân quen tự lái hơn.
Đặc biệt là trong trường hợp công tác hai ba ngày, ông thường tự mình lái xe đến sân bay, sau khi máy bay hạ cánh lại tự lái xe về.
Ninh Chúc nhìn về phía Ninh Tuyền Nhân âm thanh có chút khó khăn:“Ba ơi, hay là mình đi tàu điện ngầm đi được không ?”
Ninh Tuyền Nhân ngạc nhiên.“Đi tàu điện ngầm?”
Ninh Chúc vội vàng nói “Vâng,vâng! Hồi nhỏ ba hay dẫn con đi tàu điện ngầm, lúc đó mình vẫn chưa chuyển nhà, lần nào đi trung tâm thành phố cũng phải ngồi rất lâu… con… con lâu lắm rồi không đi nữa…”
Cô nói mà không có tự tin, giọng càng lúc càng nhỏ.
Ninh Tuyền Nhân nổi tiếng là chiều con gái, chỉ cần không quá vô lý thì ông luôn cố gắng đáp ứng.
Nhưng lần này, Ninh Chúc quá bất thường.
Ninh Tuyền Nhân nghe thấy sự lo lắng của con gái qua điện thoại, ông không hỏi nhiều mà cứ đứng đợi ở sân bay khoảng một tiếng đồng hồ.
Khi hai ba con gặp nhau, ông lại hỏi: “Tiểu Chúc, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Ninh Chúc: “...”
Ninh Tuyền Nhân kiên nhẫn nói: “Một tiếng sau, ba có một cuộc họp, hơn mười người đang chờ đợi. Nếu chúng ta đi tàu điện ngầm thì sẽ không đến kịp…”
Ninh Chúc lại nói: “Sẽ kịp mà! Tàu điện ngầm không bị tắc đường đâu ạ!”
“Tàu điện ngầm không có tốc hành, phải hai lần đổi chuyến, nhanh nhất cũng mất một tiếng rưỡi.” Ninh Tuyền Nhân bổ sung: “Ba buôn bán nhiều lắm rồi, rất thuộc các tuyến tàu điện ngầm.”
Ninh Chúc bị mắc kẹt, cô thực sự không biết làm thế nào để ngăn ba đi xe.
Ninh Tuyền Nhân vẫn thuận theo con gái: “Nếu con muốn đi tàu điện ngầm, chúng ta có thể đi vào ngày mai được không?”
Ninh Chúc: “...”
Ninh Tuyền Nhân lại nói: “Là ba không tốt, dạo này quá bận rộn, không có thời gian ở nhà. Hay thế này đi, cuối tuần chúng ta đi Phuket chơi…”
Ninh Chúc lắc đầu, bướng bỉnh: “Con muốn đi tàu điện ngầm.”
Ninh Tuyền Nhân: “...”
Ninh Chúc kéo vali hành lý của ông, bước nhanh về phía lối vào tàu điện ngầm.
Ninh Tuyền Nhân lớn tiếng gọi: “Ninh Chúc!”
Đằng sau lưng Ninh Chúc cứng lại.
Ba cô rất hiếm khi tức giận, nhất là với cô, gần như là không bao giờ nghiêm mặt.
Nhưng lúc này, Ninh Tuyền Nhân thực sự đang tức giận.
Là thật sự rất tức giận.
Trong đầu Ninh Chúc hiện lên hình ảnh nhìn thấy trong phòng bệnh, chóp mũi cay cay, hốc mắt đỏ lên: “Ba, ba chỉ cần ngồi tàu điện ngầm với con một lần này thôi, chỉ một lần thôi, có được không?”
Cô kiềm chế nỗi sợ hãi đang lan rộng trong lòng, giọng nói run rẩy: “Chỉ lần này thôi, con hứa sau này sẽ nghe lời ba, con sẽ học trường quốc tế, con sẽ học ngoại ngữ thật tốt, con cũng sẽ thi vào đại học nước ngoài…”
Ninh Tuyền Nhân đứng yên không nhúc nhích, ông nói: “Tiểu Chúc, ba biết con không có cái kiểu cố tình gây sự, con làm vậy chắc chắn có lý do của mình. Nhưng ba cũng có công việc của mình. Ba quay về gấp cũng để tham gia cuộc họp này. Nếu đi tàu điện ngầm, không chỉ ảnh hưởng đến thời gian của riêng ba, mà còn có thời gian của nhiều người khác, điều này không hợp lý.”
Ninh Chúc không có cách nào để giải thích.
Chính cô cũng cảm thấy điều này thật phi lý.
Thực sự có [Dự Đoán Tương Lai] sao? Thật sự không phải tưởng tượng của cô sao?
Nhưng…
Ninh Chúc nghĩ đến hình ảnh ba mình lạnh ngắt nằm trong bệnh viện, nhịn không được mà run rẩy.
“Phục rồi, tàu điện ngầm ngừng hoạt động.”
Một cặp đôi trẻ tuổi đi qua bên cạnh bọn họ, đang phàn nàn: “Sao không làm từ sớm đi chứ, đến giờ cao điểm mới nghĩ đến việc bảo trì!”
“Đừng kêu ca nữa, mau đi mua vé xe bus đi, đi muộn có khi không còn chỗ ngồi.”
“Thật kỳ quái mà, cả ba tuyến tàu điện ngầm đều ngừng hoạt động!”
Ninh Chúc nghe rõ từng câu từng chữ, cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới chân chạy thẳng lên đầu.
Ninh Tuyền Nhân lại thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được rồi, tàu điện ngầm ngừng hoạt động, chúng ta đi ra bãi đậu xe…” Ông còn chưa nói xong đã nhận thấy sắc mặt của Ninh Chúc trắng bất thường.
“Tiểu Chúc? Rốt cuộc con bị sao vậy?”
“Không được, không được.” Ninh Chúc gần như đã phải nghiến răng, nghiến lợi nói ra bốn chữ này.
Một làn sương trắng không ai thấy bay ra từ túi quần jean của cô.
Bạch Trạch lơ lửng trong không khí, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.
[Dự Đoán Tương Lai] chỉ là dự đoán.
Nếu có thể dễ dàng thay đổi, thì cái gọi là [Tương Lai], [Dự Đoán] chẳng qua chỉ là nghịch lý.
Ninh Tuyền Nhân sẽ chết do gặp tai nạn giao thông.
Đây là một sự thật đã được định sẵn.
Ninh Chúc đột nhiên đưa tay ra, lấy tấm thẻ trắng tinh từ trong túi.
Ninh Tuyền Nhân nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”
Ninh Chúc không trả lời ba, mà chỉ chăm chú nhìn vào tấm thẻ trắng tinh đó, nhìn chằm chằm vào nó.
Nhất định phải có cách.
Nếu tấm thẻ này đã cho cô thấy tương lai như vậy thì chắc chắn có cách để giúp ba cô tránh khỏi tai nạn!
Cô đã [Dự Đoán Tương Lai] như thế nào?
Ninh Chúc chỉ nhớ có một cảm giác lạnh lẽo, sau đó là cảm giác chóng mặt.
Không đúng...
Cô bỗng nhiên nhớ ra câu nói đó “Sao dẫn lối phía trước, phá sương nhìn thấy chân tướng”
Ninh Chúc nắm chặt tấm thẻ, thì thầm:“Sao dẫn lối phía trước, phá sương nhìn thấy chân tướng. Sao dẫn lối phía trước, phá sương nhìn thấy chân tướng. Sao dẫn lối phía trước, phá sương nhìn thấy chân tướng.”
Cô lặp lại nhiều lần nhưng đều không cảm thấy cái gì.
Ninh Tuyền Nhân sốt ruột nói: “Tiểu Chúc, rốt cuộc thì con bị làm sao vậy? Con đừng làm ba sợ…”
Ninh Chúc không nghe thấy ông nói gì, chỉ tập trung vào tấm thẻ.
Nhất định phải có cách.
Nhất định phải có.
Nhất định!
Ninh Chúc đột nhiên cảm thấy kiệt sức, cô lại nghe thấy giọng du dương vang lên từ phía xa kia: “Sợi dây nhân quả, đứt rồi lại nối”
Giọng nói này vô cùng rõ ràng, như thể những từ này đều xuất hiện trong tâm trí cô.
Ninh Chúc ngay lập tức niệm thầm trong lòng: “Sợi dây nhân quả, đứt rồi lại nối.”
Lần này cô cảm nhận được, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể, chỉ là lần này không có cảm giác chóng mặt, mà là mệt mỏi. Cô như là vừa chạy marathon một lúc lâu mà không được luyện tập, mệt đến mức gần như không thở nổi.
Bạch Trạch nhẹ nhàng thở dài: “...Quả nhiên là đã kích hoạt được [Thay Đổi Nhân Quả].”
Tương lai không thể dễ dàng thay đổi.
Trừ khi thay đổi nhân quả.
Ninh Chúc nhìn thấy sợi dây đen kỳ lạ kia, một đầu nối với trái tim của ba cô, đầu kia ở xa xa phía bãi đỗ xe...
Tìm ra “nhân”, cắt đứt “dây”, mới có thể thay đổi “quả”.
Ninh Chúc biết mình phải làm gì.
Cô kéo Ninh Tuyền Nhân, nói: “Ba, chúng ta đi ra bãi đỗ xe thôi.”
…
Học Viện Linh Thẻ.
Trong khuôn viên vắng vẻ của học viên trong kỳ nghỉ hè, tiếng chuông lớn vang vọng khắp khuôn viên.
Nhóm giáo sư vẫn ở lại học viện đều đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt đầy khϊếp sợ.
Chỉ thấy một luồng ánh sáng đỏ rực bắn lên cao, như tên lửa bay vào màn sao.
Màn sao vốn đang là ban ngày, đột nhiên trở nên u ám, các chòm sao ẩn hiện bỗng nhiên sáng lên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến người ta choáng ngợp.
“Thần Sao hiện thế rồi!”
“Ai… là ai…”
Không chỉ có Học Viện Linh Thẻ, mà ngay cả Học Viện Bí Thẻ ở châu Âu và Học Viện Huyễn Thẻ ở châu Mỹ cũng bị chấn động!
Chỉ thấy màn sao sáng đến loá mắt.
Mười hai chòm sao tỏa sáng rực rỡ.
Thẻ Thần Sao bặt vô âm tín cả trăm năm đã nhận chủ một lần nữa, sự khủng khiếp của nó thậm chí còn hơn cả trăm năm trước!
“Là ai… rốt cuộc là ai?”
Sau khi các gia tộc lớn hoàn hồn, lập tức điên cuồng kiểm tra các con cháu trong nhà mình.