La Vi mỉm cười lấy lại chiếc túi, rồi lần lượt giải thích cho họ từng món một.

“Dao và nĩa là một cặp, dùng để cắt và xiên thức ăn, thìa nhỏ dùng để uống súp, còn ống bạc này gọi là ống hút, dùng để uống nước.”

Cuối cùng, cô cầm hai chiếc đũa lên, gắp một miếng salad rau trước mặt hai người: “Đây gọi là đũa, dùng để gắp thức ăn.”

Đây đều là bộ dụng cụ ăn mới cô đặt làm riêng, phải trả gấp đôi tiền công và vừa mới nhận được vào chiều hôm qua.

Đồ ăn trong trường quá kỳ quặc, cô luôn lo trong đó có độc, dùng dụng cụ ăn bằng bạc cũng tiện để thử độc.

Winnie và Balk lộ rõ vẻ kinh ngạc trong ánh mắt, họ chỉ từng thấy dao nhỏ và muỗng canh lớn, còn mấy món kia thì hoàn toàn xa lạ.

Trong lúc ăn, La Vi trò chuyện với hai người về Giáo đình phương Nam: “Nghe nói Thánh Kỵ Sĩ của Giáo đình có thể thanh tẩy ác ma, hai người từng thấy chưa?”

Winnie lắc đầu, cô thậm chí còn chưa từng nghe đến những chuyện này.

Balk thì biết được đôi chút, hào hứng nói: “Tôi từng nghe các thi sĩ hát rong trong thành phố hát rằng Giáo đình có mười hai Thánh Kỵ Sĩ, mỗi người đều sở hữu sức mạnh của một Ma Kiếm Sĩ và pháp lực của một Đại Ma Đạo Sư, đều là Pháp sư song hệ, lợi hại lắm đấy!”

La Vi hứng thú hỏi: “Vậy cậu có nghe nói họ bắt ác ma như thế nào không?”

“Nghe nói họ có Đá Phán Xét và Thánh Thủy,” Balk đáp. “Đá Phán Xét có thể thẩm tra linh hồn con người, còn Thánh Thủy thì dùng để thanh tẩy ác ma.”

“Cái này thì mình cũng nghe rồi!” Winnie cuối cùng cũng bắt gặp một từ quen thuộc, liền vội vàng góp chuyện. “Đá Phán Xét có thể khiến người ta phải sám hối tội lỗi của mình, đứng trước nó thì không ai có thể nói dối, chỉ có thể nói thật thôi!”

“Khi còn nhỏ, bà tôi thường cầm một viên đá giả làm Đá Phán Xét để dọa tôi, lần nào cũng bị bà lừa hết.”

Hai người nói chuyện một lúc thì lệch sang đề tài khác, cuối cùng lại bàn về chuyện “đứa nào hồi nhỏ bị đánh nhiều nhất.”

La Vi mỉm cười lắng nghe, nhưng trong lòng cô lại ngày càng nặng trĩu, nặng đến mức thở cũng trở nên khó khăn.

Cô cứ có linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Sau khi ăn xong, mí mắt phải của cô bất chợt giật liên hồi, điềm báo chẳng lành càng lúc càng dâng cao trong lòng.

La Vi lấy cớ không khỏe rồi quay về phòng ký túc xá.

Trên tủ thấp trong phòng ngủ vẫn đặt chiếc mai rùa cô mới lấy về ngày hôm qua. Bỗng nhiên, cô đưa tay lên đặt lên mai rùa đó một cách vô thức.

Chỉ trong tích tắc tiếp theo, cơn chóng mặt ùa đến, cô khẽ nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, một chấm sáng như ngôi sao bỗng nhanh chóng tỏa sáng, chiếu rọi cả bầu trời đầy sao.

Cô đang định vận dụng những gì học được hôm qua để suy đoán về chòm sao thì bỗng một tia sét chớp ngang bầu trời, những tia sét như cành cây phân nhánh xé toạc bầu trời thành nhiều mảnh vụn.

Chớp mắt, bầu trời như sụp đổ, lửa trời rơi xuống, mặt đất hiện ra một chiếc mai rùa khổng lồ, như thể gánh trên mình cả bản đồ sao. Những mảnh trời vỡ vụn hóa thành các mảng khiên trên mai rùa, còn các vòng cung sao quay tròn hòa nhập vào các vòng đồng tâm trên khiên.

Hỏa Tinh lao xuống mai rùa, bản đồ sao rung chuyển dữ dội, đất đai nứt toác, sông núi sụp đổ.

Mai rùa nứt vỡ kêu răng rắc, một vết nứt kéo dài từ đông nam vươn về phía bắc, từ Giác Tinh lan sang Đẩu Tinh.

Ngay khi nhìn thấy vết nứt, trong đầu La Vi bỗng hiện lên vài dòng chữ.

Giác Tinh, ngôi sao đầu tiên trong bảy chòm sao phương Đông, là sừng của Thanh Long, điềm đại hung.

Đẩu Tinh, một trong sáu ngôi sao của Nam Đẩu, là đầu rắn của Huyền Vũ phương Bắc, điềm lành sinh sôi.

La Vi dường như đã hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong chòm sao này.

Nó đã trả lời cho câu hỏi nóng lòng nhất trong lòng cô lúc nãy: đoán ngày hôm nay là lành hay dữ, và tìm đường sinh cơ.

Bản đồ sao từ từ mờ nhạt, chiếc mai rùa cũng dần chìm xuống dưới đất.

La Vi mở mắt ra, người chao đảo, suýt ngã xuống đất.

Đầu óc đau nhói, như thể mọi sinh lực trong người bị hút cạn, tầm nhìn mờ đi một lúc rồi mới từ từ trở lại rõ nét.

Cô dựa vào tường đi đến bên giường rồi ngồi xuống, tay phải nắm lấy chiếc mai rùa, tâm trí mơ hồ khó phân định.

Theo kết quả bói toán, tình hình hiện tại của cô là đại hung, cô đã bước một chân vào quỷ môn quan rồi.

Nhưng hôm nay cô chẳng làm gì cả, thậm chí còn chưa bước ra khỏi cổng trường, thì điềm dữ từ đâu mà đến?

Mí mắt phải của La Vi giật nhẹ, cô chợt nhớ ra cảm giác bất an của mình chỉ xuất hiện sau khi nghe đến Thánh Kỵ Sĩ và Đá Phán Xét.

Chẳng lẽ có liên quan đến Thánh Kỵ Sĩ?

Athena nói rằng hôm nay Giáo Đình mới nhận được bức thư Vina gửi đi. Từ lúc gửi đến khi nhận, ít nhất cũng mất hai ngày rưỡi. Dù Thánh Kỵ Sĩ thực sự có đến, thì cũng phải là ngày kia mới tới. Vậy tại sao hôm nay lại xuất hiện đại hung?

Khoan đã, cô biết mình đã bỏ sót điều gì đó rồi!

Giáo sư Mike của lớp Ma Văn từng nói, thế giới này có một loại ma văn gọi là Ma Văn Truyền Tống, có thể nối liền hai địa điểm, thực hiện dịch chuyển từ xa.

Nếu Thánh Kỵ Sĩ đi bằng pháp trận truyền tống, thì họ hoàn toàn không cần đến hai ngày!

Hỏng rồi!

La Vi bật dậy, chộp lấy mai rùa và cây đũa phép trong tủ, mở cửa lao ra ngoài.

Kết quả bói toán là đại hung, nếu ở lại thì chắc chắn sẽ chết, chỉ có phương Bắc mới có đường sống. Cô phải chạy trốn về phía Bắc!

La Vi lao nhanh đến bãi nuôi ngựa, lấy cớ muốn cưỡi ngựa ra ngoài thành để giải khuây, dắt con ngựa của mình ra khỏi chuồng.

Trong bãi ngựa có một cổng phụ thông thẳng ra ngoài trường, cô nhảy lên ngựa, phi như bay đến căn nhà nhỏ mà cô vừa thuê hôm qua.

"Troy đâu rồi?"

Trong sân chỉ có Roman và Bella, không thấy bóng dáng Troy đâu cả.

Bella ngạc nhiên nói: "Thưa cô, cô không gặp ngài Kiếm Sĩ sao? Ngài ấy ra ngoài từ sớm rồi, nói là sẽ đến cổng học viện đợi cô."

La Vi thầm trách mình, tất cả là do cô quá vội vàng, đến mức quên mất rằng Troy thường chờ cô ở ngoài cổng trường.

"Tiểu thư, cô định đi đâu sao?" Roman nhìn thấy con ngựa ngoài sân, hốt hoảng chạy tới hỏi.

"Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến," La Vi xoa đầu cậu, lấy từ túi tiền ra hai đồng vàng. "Cầm lấy số tiền này, bảo Bella đưa em đi mua một bộ quần áo ấm hơn."

Nước mắt lấp lánh trong mắt Roman, cậu không dám nhận lấy tiền từ cô.

La Vi khẽ thở dài, trẻ con vốn nhạy cảm nhất với cảm xúc, e rằng Roman đã linh cảm được điều gì đó.

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ quay lại tìm em." Cô đặt hai đồng vàng vào tay Roman, rồi quay người bước ra khỏi cửa.

Bên vệ đường trên phố Học Viện, cuối cùng La Vi cũng gặp được Troy.

"Sao cô lại đi từ hướng đó tới?" Troy nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Không kịp giải thích với anh, tôi phải đi về phía Bắc, anh hộ tống tôi," La Vi đưa tay về phía anh, "Mau lên ngựa!"

"Cô định đi ngay bây giờ sao?"

"Đừng lắm lời, mau lên!"

Troy không nắm lấy tay cô mà nhẹ nhàng nhún chân, đôi chân dài khẽ động đã ung dung ngồi lên lưng ngựa, giữ khoảng cách chừng một thước với cô. Sau đó anh đưa tay ra:
"Đưa dây cương cho tôi."

La Vi không tranh với anh, vì cô biết kỹ thuật cưỡi ngựa của mình chắc chắn không thể bằng Troy.

Dây cương vừa vào tay Troy, anh lập tức quay đầu ngựa, phi nhanh ra ngoài.

"Đi đường nào?"

"Đường gần nhất!"

Troy không nói một lời, giục ngựa lao thẳng về phía Bắc, đưa La Vi phóng một mạch ra khỏi thành.

Ra khỏi thành, khuôn mặt luôn căng thẳng của La Vi cuối cùng cũng dịu đi phần nào, không còn vội vã như lúc nãy nữa.

Lúc này Troy mới lên tiếng: "Cô định đến đâu ở phía Bắc?"

Càng về phía Bắc càng tốt chứ sao!

La Vi vừa định nói ra câu đó thì lập tức nhận ra mình đang chạy trốn, không thể để Troy biết được.

Còn về nơi nào ở phía Bắc, tinh tượng cũng không cho cô một địa điểm cụ thể, đành phải vừa đi vừa tính.

"Cứ đi về phía Bắc trước đã, tôi chỉ ra ngoài giải khuây thôi." La Vi mơ hồ đáp.

Giải khuây mà phải vội vã thế sao? Lại còn chạy đến tận nơi xa thế này?

Troy không vạch trần lời cô, chỉ siết chặt dây cương, thúc vào bụng ngựa rồi tiếp tục phi về phía trước.

Vị trí anh ngồi không có yên ngựa, so với La Vi thì khó chịu hơn nhiều.

Chạy thêm hơn hai tiếng nữa, con ngựa đỏ tía bắt đầu thường xuyên ngẩng cổ, tốc độ cũng chậm lại, tỏ rõ vẻ không muốn tiếp tục đi.

Thấy vậy, Troy đề nghị: "Xuống nghỉ một lát đi, ngựa không chạy nổi nữa rồi."

"Được." Dù có không muốn đến đâu, La Vi cũng đành chịu, ngựa đã không chạy nổi nữa, cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Hai người chỉ có một con ngựa, không thể để nó kiệt sức mà chết được.

Sau khi xuống ngựa, Troy dắt nó đến bên một con suối nhỏ rợp cỏ xanh, để nó nghỉ ngơi và hồi phục thể lực.

Còn anh thì cởi áo choàng, trải lên bãi cỏ để La Vi ngồi, rồi đi đến con suối lấy nước.

"Không," La Vi ngăn anh lại, "Tôi không uống nước sống, nước trong sông rất bẩn, anh cũng đừng uống."

Troy lộ vẻ mặt như muốn nói: “Tiểu thư quý tộc đúng là phiền phức” rồi ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh cô.

"Không uống nước sông thì uống gì? Ở đây lại không có rượu vang."

"Chờ chút xem quanh đây có làng mạc gì không, chúng ta sẽ đi mượn chỗ để đun nước nóng."

Troy cáu bẳn kéo mạnh tóc, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn về phía bờ sông.

Con ngựa thì ăn rất ngon lành, rì rầm nhai cỏ xanh mơn mởn.

La Vi chống hai tay xuống đất, ngả người ra sau, nhìn về phía rừng cây xa xa. Những cây thông mọc dày đặc trên sườn đồi, nhìn từ xa tựa như lớp rêu mềm mại.

Trên không trung phía trên rừng cây, một đàn chim đang bay lượn, trong rừng dường như bao phủ một làn sương mù màu đen.

Màu đen?

La Vi kéo nhẹ ống tay Troy, chỉ về phía đám sương mù đen kỳ lạ kia:
"Cái đó là gì vậy?"

Troy ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây, ánh mắt đột nhiên sắc lạnh:
"Đó là khí tức tà ác, có ma vật xuất hiện rồi!"

[Chuyên mục có thể bạn muốn biết]

Giác Tinh 

Giác Tinh là chòm sao đầu tiên trong Thất Tú phương Đông, thuộc về Thanh Long, thần thú trấn giữ phương Đông trong Tứ Tượng. "Giác" có nghĩa là sừng, đại diện cho sừng rồng, nên Giác Tinh thường mang ý nghĩa mở đầu, khai phá, dẫn đầu. Trong văn hóa Trung Hoa, Giác Tinh tượng trưng cho sự bắt đầu cát tường, là tín hiệu của mùa xuân, của sự sống sinh sôi nảy nở. Người chịu ảnh hưởng của Giác Tinh thường thông minh, có tinh thần tiên phong, nhưng cũng dễ kiêu ngạo.

Sao Giác: Tốt cho thi cử đỗ đạt, may mắn, lợi tài hộc, và cưới hỏi. Tránh mai táng, ma chay và xây cất mộ phần.

Đẩu Tinh

Đẩu Tinh là chòm sao thứ tư trong Thất Tú phương Bắc, thuộc về Huyền Vũ, thần thú trấn giữ phương Bắc. Trong văn hóa Trung Hoa cổ, Đẩu Tinh thường được nhắc đến với hình tượng cái đấu (cân đong), tượng trưng cho phán xét, đo lường, và vận mệnh. Nó cũng liên quan đến Tử Vi Đẩu Số, hệ thống chiêm tinh học cổ đại dùng để luận số mệnh. Đẩu Tinh mang ý nghĩa trọng đại trong việc định hướng, điều chỉnh khí vận và giữ gìn trật tự âm dương.

Sao Đẩu: Thích hợp cho hôn sự, sinh nở, trồng trọt, chăn nuôi.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play