Sau một tràng cằn nhằn dài dòng của anh chàng nghiêm nghị Troy, cuối cùng La Vi cũng từ bỏ ý định nuôi con nhện ấy.
Cô giao con nhện cho Troy, bảo anh điều tra nguồn gốc của nó, tốt nhất là tìm ra được ai đã thả nó vào.
Troy gật đầu nhận lời.
“Còn Roman thì sao, cậu ấy không gặp chuyện gì chứ?” La Vi lo lắng hỏi.
“Cậu ta thì có thể gặp chuyện gì chứ,” Troy thản nhiên đáp, “thằng nhóc đó lanh lợi tinh quái lắm.”
“Vậy thì tốt,” cô nói, “còn một chuyện nữa, anh giúp tôi tìm một loại đất.”
La Vi miêu tả tỉ mỉ đặc điểm của loại đất ấy: “Màu trắng hoặc xám trắng, nắm vào thấy dính tay, vò nhẵn thì có độ bóng, là một loại khoáng chất mềm…”
“Khoan đã!” Troy cắt lời cô, “Cô từng nói tôi chỉ cần bảo vệ cô là được, sao bây giờ lại bắt tôi làm đủ thứ chuyện thế này?”
Ánh mắt La Vi nheo lại, lộ ra vẻ mặt gian trá của một nhà tư bản: “Còn muốn lấy vàng không hả?”
Troy lập tức ngậm miệng.
“Được rồi, đi lo việc đi, tôi về trường trước đây.”
La Vi không dám ở lại bên ngoài quá lâu, cứ có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng sẽ có người lao ra giết mình.
“Đợi đã.”
“Lại chuyện gì nữa đây!” La Vi bực bội nói.
Troy chậm rãi siết chặt chuôi kiếm, đôi mắt sắc bén nhìn về phía sau lưng cô: “Có người đang theo dõi cô.”
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng La Vi, cô vội xoay người lại: “Ở đâu?”
Không ai trả lời. Troy đã rút kiếm, lao đi truy đuổi.
La Vi: ……
Thái độ phục vụ thế này đúng là tệ hết chỗ nói.
Gió thu thổi lùa vào gáy khiến cô rùng mình, vội vàng ôm tay chạy một mạch trở về trường.
Thế giới bên ngoài… thật sự quá nguy hiểm rồi!
Ban đầu La Vi đã quyết tâm hôm nay sẽ không ra ngoài nữa, không ngờ mới chỉ hai tiếng trôi qua, cô lại một lần nữa bước ra khỏi cổng trường.
Bởi vì cửa hàng Harkins đã hoàn thành xong hàng mẫu.
Còn sớm hơn cô dự tính một ngày.
Mãi đến khi thấy Barton với hai quầng thâm to tướng dưới mắt, La Vi mới hiểu vì sao hàng mẫu lại được làm xong nhanh như vậy.
Chắc chắn là Barton đã thức trắng suốt hai đêm liền, trông ông ta đầu tóc rối bù, mặt mày tiều tụy trắng bệch, như thể hồn có thể lìa khỏi xác bất cứ lúc nào.
“ La Vi tiểu thư, cô xem thử vải này thế nào?”
Barton hai tay nâng một mảnh vải nhỏ như khăn tay, bước lên đưa cho cô.
“Mau ngồi xuống đi, Harkins sắc mặt ông trông không được tốt lắm.”
La Vi thật sự lo ông ngất xỉu tại chỗ, liền vội vàng nhận lấy mảnh vải thô kia.
Vải mềm mại trắng tinh, chạm vào mịn màng trơn láng, nhẹ nhàng nâng lên một chút, cảm giác nhẹ tênh như một tấm khăn lụa.
“Không tệ, đúng là loại vải tôi cần.”
“Ông Harkins, bảo người soạn hợp đồng đi.”
Barton xoa xoa tay, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt: “La Vi tiểu thư, tôi có chuyện này muốn hỏi, không biết cô có thể…”
“Xin cứ nói, ông Harkins.” La Vi đặt mảnh vải xuống, làm động tác lắng nghe.
Barton ấp úng: “Chuyện là… tôi muốn hỏi, loại vải này thật sự không thể bán ra ngoài sao?”
Ông ấy có linh cảm, nếu cửa hàng Harkins có thể sản xuất hàng loạt loại vải này và bán ra ngoài, gia đình họ chắc chắn sẽ trở thành thương nhân vải lớn nhất Công quốc Lenkos, không, là Tây Nguyên!
Lúc đó, vô số vàng bạc sẽ chảy vào túi ông, từng thùng vàng từ khắp các vùng trên lục địa đổ về cửa hàng của ông, núi vàng, núi bạc, danh vọng và tài sản đều trong tầm tay!
Chỉ riêng việc tưởng tượng cảnh tượng đó thôi, Barton đã phấn khích đến mức gần như ngất đi.
Giá trị của tấm vải này, giá trị của những công thức bí truyền đó, không thể nào đo đếm bằng tiền bạc được!
Barton không hiểu gì về cải tiến kỹ thuật hay độc quyền ngành nghề, nhưng ông lại có một linh cảm mơ hồ rằng, khi loại vải này trở nên phổ biến, cuộc sống của ông chắc chắn sẽ thay đổi một cách ngoạn mục.
Đây không chỉ là một mảnh vải, đó là giấc mơ làm giàu của ông!
Hơn nữa, trong công thức bí truyền còn nhắc đến chuyện dây chuyền sản xuất và những cỗ máy cải tiến hiện đại. Nếu La Vi đem những thứ đó ra, thì các thương nhân vải trên khắp thế giới sẽ chẳng còn cơ hội cạnh tranh với ông nữa!
Barton chăm chú nhìn La Vi, đầy mong chờ câu trả lời từ cô.
“Ông Harkins,” La Vi khẽ nhíu mày, “tôi nhớ mình đã nói rõ từ trước rồi, loại vải này chỉ được cung cấp riêng cho tôi, và ông cũng đã đồng ý.”
Barton xấu hổ cúi đầu: “Vâng, đúng là cô đã nói rồi.”
“Nhưng mà,” ông vẫn không cam lòng, khẩn cầu một cách khiêm nhường, “lúc đó cô nói là vì cô trả giá mua đứt nên mới không cho chúng tôi bán cho người khác.”
“Nhưng nếu… chúng tôi không lấy giá mua đứt nữa, mà cung cấp quần áo cho cô miễn phí thì sao?”
Barton càng nói càng tự tin, ưỡn ngực cam đoan: “Chỉ cần cô đồng ý cho cửa hàng Harkins bán loại vải này, toàn bộ quần áo cô cần, tôi lo hết! Không để cô tốn một đồng nào!”
“Vả lại, cửa hàng Harkins sử dụng công thức bí truyền của cô, nhất định sẽ trả cho cô một cái giá khiến cô hài lòng.”
“Cô cứ yên tâm, cửa hàng Harkins lấy chữ tín làm đầu, tuyệt đối sẽ không để lộ bí quyết của cô. Tôi cũng không dám mong mua đứt, chỉ xin cô cho phép chúng tôi quyền sử dụng công thức đó thôi.”
Là một thương nhân, Barton hiểu rất rõ đạo lý “có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ”.
Thấy La Vi vẫn dửng dưng, ông cắn răng hét lên: “Một trăm vàng một tháng, thế nào?”
Một trăm đồng vàng!
Mà còn là mỗi tháng!
La Vi khẽ giật mí mắt, không ngờ Barton lại dám xuống tay mạnh đến vậy.
Đến cô còn chẳng dám mơ tới từng ấy tiền ban đầu cô chỉ nghĩ một tháng mười đồng vàng là quá đủ rồi.
Thấy trong mắt La Vi như có chút dao động, Barton biết mình có cơ hội, lập tức ra giá cao hơn: “Cô La Vi, một trăm đồng vàng mỗi tháng đó mới chỉ là giá sàn để chúng tôi được phép sử dụng công thức của cô.”
“Mỗi khi bán ra một món đồ làm từ loại len này, tôi sẽ trích cho cô ba phần lợi nhuận!”
Lần này La Vi thật sự động lòng, thậm chí tim còn đập thình thịch trong lồng ngực.
“Được thôi.”
Vừa cất lời, chính cô cũng giật mình vì giọng nói khàn khàn của mình.
“Khụ,” La Vi chỉnh lại giọng, rồi nói lại: “Tôi đồng ý. Harkins, ông đúng là một thương nhân hào phóng.”
Barton thở hổn hển, bàn được rồi, ông thực sự đã bàn xong rồi!
Ông biết mà, chẳng ai có thể từ chối tiền ngay cả tiểu thư quý tộc cũng không ngoại lệ!
Trong khoảnh khắc đó, lòng tự tin của Barton như phồng lên muốn bay khỏi mặt đất.
Trên đời này, không có thương vụ nào mà Barton Harkins ông đây không chốt được!
Sau một trận phấn khích, Barton tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Vậy thì, cô La Vi, chúng ta mau chóng soạn thảo hợp đồng thôi!”
Giờ thì người sốt ruột muốn làm hợp đồng lại đổi bên rồi.
La Vi mỉm cười gật đầu: “Được.”
Trong lúc soạn thảo hợp đồng, Barton cũng dần bình tĩnh lại đôi chút.
Thực ra, giá một trăm đồng vàng mỗi tháng thật sự là quá cao ông phải làm ăn bốn, năm năm mới có thể kiếm được từng ấy.
Nếu không nhờ cha ông, lão Harkins, là một kẻ keo kiệt giữ của, cộng thêm tổ tiên bao đời buôn bán tích góp lại chút vốn liếng, thì ông đúng là không kham nổi cái giá này.
Nhưng không sao cả, ông không hối hận.
Barton hiểu rõ giá trị của những công thức đó chỉ cần dốc toàn lực làm, trong vòng ba tháng ông đã có thể cho ra lô hàng đầu tiên.
Chỉ cần có hàng ra thị trường, ông sẽ nhanh chóng thu hồi vốn.
Chỉ ba tháng đầu phải ăn vào vốn liếng cũ thôi, ông chịu được!
Ký xong hợp đồng, La Vi mỉm cười rạng rỡ: “Ông Harkins, sự hào phóng và quyết đoán của ông khiến tôi rất khâm phục, vì vậy tôi quyết định tặng ông vài món quà.”
Barton hớn hở hỏi: “Ôi, thưa tiểu thư cao quý, cô định tặng tôi món quà gì vậy?”
La Vi kiêu hãnh ngẩng cằm lên: “Ông là thương nhân buôn vải, vậy tôi sẽ tặng ông vài công thức bí mật liên quan đến vải vóc.”
“Công thức vải vóc sao!” Barton mừng rỡ đến phát cuồng, suýt nữa thì không kiềm được mà nhảy bật khỏi ghế.
“Đúng vậy, là vài công thức nhuộm vải, cùng với bản thiết kế của máy kéo sợi và máy dệt hoa văn. Ngày mai tôi sẽ cho người mang đến cửa hàng của ông.”
Tin rằng với những thứ này, tốc độ sản xuất vải len của Barton sẽ được rút ngắn đáng kể.
“Tuy nhiên, Harkins, về hai loại máy này, tôi buộc phải nhắc nhở ông một vài điều.” La Vi nghiêm túc nói.
Barton ngồi thẳng người lại: “Xin cô cứ nói.”
“Công thức của hai loại máy này, ông cũng không được để lộ ra ngoài. Không phải vì tôi keo kiệt, mà là nếu những chiếc máy này bị lan truyền, rất có thể sẽ mang đến tai họa sát thân cho ông.”
Máy kéo sợi Jenny là dấu mốc khởi đầu của cuộc Cách mạng Công nghiệp lần thứ nhất, và cô không muốn vì sự phát triển của ngành dệt mà khiến phong trào rào đất diễn ra sớm hơn.
Hiện tượng “cừu ăn thịt người” đời trước ở châu Âu đã từng xảy ra một lần rồi.
[Nội dung tặng kèm - Có thể bạn muốn biết]
*Vào thế kỉ XVII khi nhu cầu lông cừu tăng cao, nhiều địa chủ và quý tộc đã chuyển sang nuôi cừu để lấy lông bán nhằm thu lợi nhuận, họ đã cướp ruộng đất của nông dân, phá bỏ làng mạc lập các đồng cỏ chăn nuôi cừu -> người nông dân mất đất ,thất nghiệp.
“Cừu ăn thịt người” (Enclosure movement hay The sheep eat men) là một hình ảnh ẩn dụ nổi tiếng, bắt nguồn từ lời của triết gia Thomas More trong cuốn Utopia (1516), phản ánh một giai đoạn đen tối trong lịch sử nước Anh vào thời kỳ đầu Cách mạng Công nghiệp.
Khi máy kéo sợi như máy kéo sợi Jenny (Spinning Jenny) ra đời, năng suất dệt may tăng vọt, lại càng đẩy mạnh việc nuôi cừu để sản xuất len góp phần tăng tốc phong trào rào đất, đẩy nông dân ra khỏi hệ thống sản xuất nông nghiệp truyền thống.