Cậu bé dẫn La Vi đến trước một căn nhà dân, quả quyết cam đoan rằng Troy đang ở bên trong.
La Vi lại không bước vào ngay. Cô cúi đầu nói: “Em đi trước đi, ba ngày nữa ta sẽ tới tìm em.”
Cậu bé vẫn kiên quyết đứng yên tại chỗ: “Em đã bảy tuổi rồi.”
Bảy tuổi sao?
La Vi quan sát thân hình gầy gò của cậu, cứ tưởng nhiều nhất cũng chỉ mới năm tuổi.
“Được rồi, ta biết rồi, mau đi đi.”
Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn đầy vẻ nghiêm túc: “Em là người lớn bảy tuổi rồi, có thể bảo vệ cô.”
“Phì—”
La Vi Không nhịn được bật cười, đưa tay khẽ chạm vào trán cậu: “Em mới bao nhiêu tuổi chứ, đã là người lớn gì. Bảy tuổi vẫn là trẻ con thôi.”
“Em là người lớn thật mà!”
Cậu bé bĩu môi, trông như một con cá nóc nhỏ đang giận dỗi.
“Mau đi đi,” La Vi cố ý sầm mặt lại, “nếu còn không đi, ta sẽ cho là em muốn bỏ cuộc, không hoàn thành thử thách của ta nữa.”
Quả nhiên vừa nghe vậy, cậu bé liền căng thẳng hẳn. Nhìn cô hai cái, rồi mím môi, cúi đầu quay ngoắt người, cắm đầu chạy đi.
La Vi nhìn theo bóng lưng cậu bé khuất dần nơi cuối con đường, lúc này mới tiến lên, gõ cửa căn nhà nhỏ.
Ba dài ba ngắn — đó là ám hiệu mở cửa mà cậu bé đã dặn cô.
Sau khi gõ sáu tiếng, cánh cửa liền mở ra.
“Cô là ai?”
Người mở cửa là một ông lão lưng còng, mái tóc bạc rối bù, chỉ còn một bên tai.
“Tôi đến tìm Troy.” La Vi mỉm cười nói.
Sắc mặt ông lão lập tức thay đổi: “Cô nói muốn tìm ai?”
“Tìm Troy.” La Vi lặp lại.
Ông lão liếc nhìn trang phục của cô bằng đôi mắt đã mờ đục vì đục thủy tinh thể, rồi đẩy cửa ra: “Vào đi.”
Bên trong còn một cánh cửa nữa, được che bằng một tấm màn da cừu.
Ông lão vén tấm màn lên, đôi mắt đục ngầu xoay về phía cô: “Troy ở bên trong.”
“Cảm ơn.”
La Vi bước qua cửa, lập tức một luồng hơi nóng ẩm ướt phả thẳng vào mặt cô.
Trong không khí nồng nặc mùi hôi thối ấy, lẫn vào là hơi rượu rẻ tiền và mùi mồ hôi nồng nặc từ thân thể đàn ông.
Âm thanh bên trong ồn ào đến chói tai. Đủ hạng người ngồi quanh những chiếc bàn gỗ thấp, kẻ uống rượu hò hét, kẻ lắc xúc xắc mua vui, những tiếng la hét khàn khàn vang lên như muốn hất tung cả mái nhà.
Sau quầy gần cửa chất đầy những vò rượu — thì ra đây là một quán rượu.
La Vi đứng nơi ngưỡng cửa, trông chẳng khác nào một chú thỏ trắng nhỏ, lạc vào hang ổ của bầy sói.
“Ha ha ha ha—”
Có kẻ nhìn thấy cô, liền phá lên cười ngặt nghẽo.
“Tiểu thư yểu điệu từ đâu tới thế này? Không ở nhà đếm của hồi môn chờ gả chồng, tới đây làm gì?”
“Chẳng lẽ đến tìm tình lang của mình đấy chứ, ha ha ha!”
“Nói xem nào, cô ưng anh em nào của bọn ta? Muốn cả bọn cùng hầu hạ cũng không phải không được đâu!”
“Ha ha ha ha!”
Cả quán rượu vang lên tiếng cười rộ, miệng lải nhải những lời thô tục. Từng đôi mắt trần trụi dán chặt vào cô gái lỡ bước vào, như thể chỉ bằng ánh nhìn cũng có thể lột sạch quần áo trên người nàng.
Nếu La Vi thật sự chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, có lẽ đã bị cảnh tượng này dọa cho hoảng sợ.
Nhưng cô thì không.
Huống chi, cô đứng đó đã lâu mà chẳng ai dám tiến lại giở trò sàm sỡ, chứng tỏ đám người này không dám động đến cô.
Có lẽ họ đã nhìn ra cô không phải hạng tầm thường, nên chỉ dám buông lời trêu chọc mà thôi.
La Vi phớt lờ đám người kia, nét mặt bình thản tiến đến trước quầy.
“Chào ông, xin lỗi đã làm phiền. Tôi đến tìm Troy.”
“Ông có thể cho tôi biết anh ấy ở đâu không?”
Ngồi sau quầy là một người đàn ông râu ria xồm xoàm, mũi đỏ ửng vì rượu, thân hình to bè như một cái thùng gỗ.
“Cô tìm Troy?”
Lão râu xồm đứng bật dậy, trông chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ vừa vươn mình.
Lão cúi xuống quan sát La Vi từ trên cao, trong mắt ánh lên một tia khó hiểu: “Cô có biết Troy là người thế nào không?”
“Một kiếm sĩ,” La Vi mỉm cười, “tôi đến để thuê anh ta.”
Không biết từ lúc nào, cả quán rượu đã lặng ngắt như tờ.
Đám say rượu đưa mắt nhìn cô gái trước quầy bằng ánh mắt đầy kinh ngạc — nàng không hề sợ hãi bọn họ, kiêu hãnh như một nữ vương, lại còn nói muốn đến tìm Troy.
Troy, là Troy đấy!
Cô ta có biết Troy là ai không, mà lại dám đến tìm anh ta!
Lão râu xồm cũng nhìn chằm chằm La Vi một lúc, cuối cùng trên mặt hiện lên nụ cười như thể sắp được xem trò hay, giơ tay chỉ về một góc: “Troy ở đằng kia, kẻ đeo mặt nạ ấy chính là hắn.”
La Vi khẽ gật đầu cảm ơn, rồi bước về phía góc quán mà lão vừa chỉ.
Trong góc chỉ có một người đang ngồi, đeo chiếc mặt nạ nửa mặt bằng sắt, để lộ đôi môi sắc nét và chiếc cằm phủ đầy râu lởm chởm.
Trên người hắn khoác một chiếc áo choàng đen rộng thùng thình, vành mũ trùm che khuất trán. Mỗi khi ngửa đầu uống rượu, có thể nhìn thấy bên dưới mũ là mái tóc xoăn đỏ rực như lửa.
Trong đầu La Vi đột nhiên hiện lên một bóng hình.
Đêm tối gió lớn, người đàn ông khoác áo choàng đen xuất hiện dưới chân tường thành.
Hắn đã nói với nguyên chủ đang hấp hối rằng — nếu muốn thay đổi tất cả, thì hãy dâng hiến cho Tà Thần.
Dâng bằng chính linh hồn của cô.
Ký ức vụt tắt, La Vi nhanh chân bước tới trước bàn của vị kiếm sĩ thần bí ấy.
“Chào ngài, thưa kiếm sĩ. Tôi phải trả bao nhiêu đồng vàng mới có thể thuê được ngài?”
Troy đặt bát rượu xuống: “Ta không nhận việc từ những cô nhóc.”
Hắn cầm lấy thanh kiếm, đứng dậy đi thẳng về phía quầy.
La Vi bất ngờ nắm lấy vạt áo choàng của hắn. Khi đôi mắt xanh lục ấy nhìn sang, cô khẽ hé đôi môi anh đào, chậm rãi thốt ra một câu:
“Dâng cho Bóng Tối linh hồn của ta—”
“Dừng lại!”
Ánh mắt của Troy lập tức trở nên sắc lạnh, hắn hạ giọng quát khẽ, đầy giận dữ: “Cô có biết mình đang làm gì không!”
La Vi mỉm cười đầy ẩn ý hỏi: “Vậy ngài có nhận lời làm việc cho tôi không?”
Troy im lặng.
“Mỗi ngày một đồng vàng,” La Vi giơ một ngón tay lên khẽ lắc, “không cần ngài làm việc gì nguy hiểm, chỉ cần bảo vệ tôi thôi.”
Ánh mắt Troy nhìn cô chẳng khác nào đang nhìn một kẻ ngốc.
La Vi chẳng hề để tâm việc hắn xem mình là kẻ ngốc, tự giới thiệu một cách bình thản: “Tôi tên là La Vi, là học viên sơ cấp của Học viện Ma pháp Sheria. Gần đây dường như có người muốn ám sát tôi.”
…
Quán rượu đông người lại lắm tai mắt, Troy trả tiền rượu xong thì đưa La Vi rời đi bằng cửa sau, dẫn cô tới một khu rừng vắng vẻ không bóng người.
“Dẫn tôi tới đây làm gì?” La Vi cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Vị kiếm sĩ cao lớn với dáng người săn chắc quay người lại, gỡ mũ trùm xuống, để lộ mái tóc đỏ rực như lửa.
“Gan cô không phải lớn lắm sao?” Ánh mắt xanh lục của Troy lóe lên một tia lạnh lẽo, tay siết chặt chuôi kiếm. “Ai sai cô đến tìm tôi?”
“Ngài nghĩ nhiều rồi, không ai sai tôi đến tìm ngài cả.”
“Tôi chỉ nghe nói ở Sheria có một kiếm sĩ rất lợi hại tên là Troy, mà tôi lại đang cần một vệ sĩ, nên mới đến tìm ngài.”
La Vi làm như không thấy hắn đang rút kiếm, khẽ kiễng chân hái mấy chiếc lá phong đỏ năm cánh trên cành, định bụng sẽ mang về kẹp chúng vào sách.
Troy nhìn cô gái mải mê với những chiếc lá đỏ, hoàn toàn không để tâm đến hành động của mình, trong lòng bỗng thấy bực bội khó hiểu.
“Cô không sợ tôi sao?” Hắn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
La Vi chỉ liếc hắn một cái rồi lại quay mắt về phía những chiếc lá.
“Sợ cái gì chứ?”
Giọng Troy khàn khàn: “Tóc tôi màu đỏ, đỏ như máu.”
“Tôi là hiện thân của ác quỷ, trên người nhuốm đầy tội nghiệt không sao đếm xuể. Ai nhìn thấy tôi đều sẽ gặp xui xẻo, sẽ bị linh hồn tôi làm ô uế và nuốt chửng.”
La Vi thu tay lại, quay đầu nhìn hắn: “Vậy ngài đúng là như thế sao?”
“Tôi đã giết rất nhiều người.”
“Điều đó không liên quan đến việc ngài có phải là hiện thân của ác quỷ hay không.” La Vi bước đến gần hắn, ánh mắt dừng lại nơi mái tóc đỏ rực ấy. “Tóc ngài rất đẹp, giống như lá phong đỏ mùa thu, cũng giống như ngọn đuốc rực cháy giữa mùa đông.”
“Nhìn nó, tôi chỉ cảm thấy ấm áp mà thôi.”
Màu tóc chẳng qua chỉ do tỉ lệ các loại sắc tố quyết định, liên quan đến môi trường sống và yếu tố di truyền của mỗi người, sao có thể lấy đó làm dấu hiệu của ác quỷ được chứ?
Nếu thật sự cứ tóc đỏ là ác quỷ, thì ở thời hiện đại bao nhiêu người nhuộm tóc đỏ, chẳng phải đầy đường toàn là ác quỷ, bắt đâu cũng trúng sao?
"La Vi không thể giải thích cho anh ấy hiểu sắc tố là gì, đành phải phân tích từ góc độ lịch sử và văn hóa."
Tôi đã đọc lịch sử của các bạn, những người khác đều nói rằng người tóc đỏ là man rợ và xấu xa, đó là bởi vì các bạn mới thực sự là chủ nhân của lục địa này.